Ngụy Thành đến quán cafe, anh bước vào trong với sự nhanh chóng nhìn ngắm xung quanh tìm kiếm ai đó.
Một tiếng cười phía xa vang trong tai anh, Ngụy Thành quay người lại, anh ngẩn người ra nhìn người con gái trước mặt, khoảng khắc ấy như ngừng lại, sự thùy mị, duyên dáng, cùng nụ cười tỏa nắng ấy làm tim anh đập thình thịch, thình thịch.
Không gian như ngưng lại để hai người ngắm nhìn nhau, Tiểu Mễ bất ngờ khi thấy anh ấy lại xuất hiện ở đây.
Cô chạy về phía anh khoác vào tay, sự bất ngờ hiện rõ trên mặt.
"Sao anh lại ở đây, không phải chiều nay anh mới hết tiết sao."
Ngụy Thành cởi áo che lên người cô, hành động đột ngột đó làm Tiểu Mễ khó hiểu.
Y Y đứng bên thở dài chào tạm biệt rồi rời đi.
Y Y đi lên xe taxi, Tiểu Mễ hậm hực nhìn Ngụy Thành.
"Cố Ngụy Thành anh đang làm cái gì vậy."
Ngụy Thành cười mỉm, anh mắt khiên định nhìn cô.
"Anh không muốn ai thấy được dáng vẻ xinh đẹp này của em."
Bàn tay ấm áp của Ngụy Thành đặt lên tay Tiểu Mễ, hai người chạy ra ngoài.
Trong lòng Ngụy Thành trào dâng một cảm xúc khó tả.
Đưa Tiểu Mễ về nhà, anh dặn cô mau thay đồ khác rồi đi đến trường.
Tiểu Mễ gật đầu bước vào trong, lời nói ngọt ngào ấy của anh thật khiến người ta thêm yêu quý.
Đi đến trường, con mắt dị nghị của mọi người đổ dồn về phía Tiểu Mễ.
Tiếng xì xào bàn tán to nhỏ, ánh mắt khinh bỉ nhìn từng hành động của cô.
Tiểu Mễ có cảm giấc bất an, vừa đi vài bước lại quay lại.
"Mấy bạn kia sao nhìn mình ghê vậy, mình sống thiện mà."
Bước chân cô càng nhanh hơn, đi đến giảng đường.
Không gian bên trong cũng như bên ngoài, những con mắt nhìn chằm chằm về phía Tiểu Mễ.
"Xinh nhưng mà là loại người đó thật đúng là không hiểu nổi."
Thầy Lê bước vào, không khí càng ngột ngạt hơn, ông cảm nhận được điều gì đó nhưng đang trong giờ học đành cho qua.
Tiết học kết thúc trong sự không vui, mọi người điều đi ra ngoài nhanh để tránh Tiểu Mễ.
"Mau nhanh lên, sợ ở gần lại bị lây cái tật đấy."
Tiểu Mễ khó hiểu bước đi những bước nặng nề, Nhã Nhi cười tươi từ phía sau bước đến chạm nhẹ vào vai Tiểu Mễ.
Ánh mắt giả bộ như không nhìn thấy, xin lỗi giả tạo.
"Ôi, là bạn học Tiểu Mễ đây sao, mới hai ngày mà mình đã không nhận ra bạn rồi."
Cử chỉ khinh bỉ của cô ta làm Tiểu Mễ thêm nghi ngờ.
"Chị lại làm trò gì nữa đúng không."
Nhã Nhi cười khẩy, hất mái tóc dài của mình ra phía sau, tự cao tự đại nói.
"Tiểu Mễ em nhột sao, làm nhiều chuyện tán tận lương tâm quá mà haha."
Tiểu Mễ lờ đi, tránh qua một bên bỏ đi.
Đi đến đâu mọi người lại nhìn vào điện thoại chỉ chỉ chỏ chỏ vào người cô.
Tiểu Mễ lắc đầu khó hiểu, một tiếng gọi lớn từ phía sau vang lên.
"Lê Tiểu Mễ."
Tiểu Mễ quay lại, Y Y đang chạy nhanh tới, vẻ mặt đầy lo lắng.
Y Y đưa tin tức cho cô xem, một bức ảnh Tiểu Mễ đang ôm thầy Lê được lan truyền trên trang trường.
Dòng nói ẩn ý chỉ cô là gái, Tiểu Mễ cười nhạt.
"Hóa ra là chuyện này."
Y