Buổi học kết thúc, Tiểu Mễ bước ra ngoài, cô lướt qua người Nhã Nhi ánh mắt lạnh lùng.
Cô ta nhìn bộ dạng kêu căng đó của Tiểu Mễ trong lòng căm tức, hất hết đống sách vở trên bàn xuống.
Trong giảng đường chỉ còn mỗi bạn nữ ngồi trong góc.
Cô ấy đứng lên đi lại nhặt sách lên, ánh mắt khinh bỉ nói:
"Cậu cũng là loại người vô tích sự mà thôi."
Nhã Nhi ngẩng mặt lên nhìn cô bạn cùng lớp.
Lần đầu thấy bạn nữ này, cô ta phòng bị đứng dậy rời đi.
"Cậu ta bị điên đấy à."
Tiểu Mễ đi ngoài hành lang, những ánh mắt kì thị ban sáng không còn nữa.
Tiếng nói cười cũng quay trở lại, cô thở dài một hơi.
"Bình thường như này có phải tốt không."
Tiểu Mễ đi tìm Ngụy Thành, cô đứng bên ngoài giảng đường nhìn anh đang chăm chú lên bảng.
Sự nghiêm túc ấy làm tim cô đập mạnh, cảnh tượng ban sáng của anh thật sự rất ngầu.
Cố Ngụy Thành có cảm giác ai đó đang nhìn mình, anh nghiêng đầu qua thấy Tiểu Mễ đang đứng ngoài cửa.
Tiểu Mễ tròn mắt:
"Anh ấy sao tự nhiên quay sang chỗ mình thế này, thật là."
Tiểu Mễ dùng cử chỉ tay bảo anh mau tập trung, Cố Ngụy Thành nhìn hành động đáng yêu của cô sau lớp kính, khẽ cười.
Giáo viên trong lớp thấy Ngụy Thành cười cũng bất ngờ, ông nhẹ giọng nói:
"Bạn Ngụy Thành, hôm nay em có chuyện vui à."
Là học sinh đứng đầu khoa, các thầy cô luôn quan tâm anh.
Cố Ngụy Thành lạnh lùng chỉ gật nhẹ rồi tiếp tục bài học.
Các bạn nữ trong lớp có chút hụt hẫng, dường như dấu hiệu là hoa đã có chủ.
"Kệ, chỉ cần kiên trì cậu ấy sớm muộn cũng quay lại."
Tiểu Mễ đứng bên ngoài chờ đợi, cô đi qua đi lại, bước những chân nhỏ, mệt quá lại ngồi xuống nghịch đá.
Giảng đường cũng tan, các nam sinh khác đi ra, tiếng xì xào to nhỏ.
Tiểu Mễ vội đứng dậy ngóng xung quanh.
"Anh ấy sao lâu thế vẫn chưa ra."
Một đám nữ xinh đang bao vây ái đó, Tiểu Mễ ngó qua nhìn thấy bóng người cao lớn, khuôn mặt quen thuộc.
Cô cười nhẹ chạy đến tách từng người ra để chen vào.
Tiểu Mễ quát lớn:
"Anh ấy là người yêu em."
Bầu không khí như ngưng lại, sự ôn ào cũng không còn.
Một bạn đứng lên, ánh mắt chỉ trích.
"Bé thế sao gan lại to vậy, đừng nghĩ là nói thế là bọn đây sẽ tin."
Tiểu Mễ ngơ ra, cô quay lại nhìn Cố Ngụy Thành đang cười tủm tỉm gì đó.
"Cố Ngụy Thành, anh còn không mau giải thích."
Ngụy Thành xoa đầu cô, ánh mắt kiêu hãnh nói.
"Các cậu có thể solo võ với cô ấy."
Tiểu Mễ bất lực đá vào chân anh một cái.
"Anh muốn về nhà ăn đòn đúng không."
Ngụy Thành cười mỉm, gật đầu.
Các bạn nữ thấy hai người tình cảm như thế hụt hẫng rời đi.
Nhưng người yêu Cố Ngụy Thành đáng yêu thật, nhỏ nhưng có võ.
Tiểu Mễ bĩu môi quay người rời đi trước.
Cố Ngụy Thành cười nhẹ đuổi theo cô, hai người lẽo đẽo đi theo nhau.
Cố Ngụy Thành cỗ nhẹ vào vai Tiểu Mễ, cô quay lại nhìn, ánh mắt thờ ơ bỗng dáng bừng lên, một cây kem hiện lên trước mặt, vị mà cô thíc ăn nhất.
Ngụy Thành thấy sắc mặt tươi vui của cô khẽ cười.
"Em đúng ngốc mà."
Tiểu Mễ nhận lấy cây kem, vẻ mặt vui vẻ nói.
"Vì em không muốn đắc