Ngụy Thành đứng trước cửa nhà, anh lấy một hơi mở cửa ra.
Bóng hình mà cả buổi anh đi tìm kiếm đang ở trước mắt, Cố Ngụy Thành cười nhẹ, khẽ lắc đầu.
Những bước chân nhẹ nhàng tiến lại về phía Tiểu Mễ đang ngủ say.
Anh ngồi xuống bên cạnh vuốt mái tóc mai của cô sang một bên rồi hôn nhẹ lên trán.
Tiểu Mễ cảm nhận được hơi ấm từ từ mở mắt ra.
"Anh về lúc nào vậy, mà sao người anh chảy nhiều mồ hôi thế."
Tiểu Mễ ngồi dậy ôm Ngụy Thành, ánh mắt mơ hồ còn buồn ngủ.
Cố Ngụy Thành xoa đầu cô, dịu hiền nói:
"Em không sao là tốt rồi."
Tiểu Mễ gật gật, mệt mỏi nói:
"Chuyện kia anh biết rồi thì kệ đã, chúng ta tìm kẻ đứng sau để cho hắn một bài học."
Ngụy Thành đồng ý, ôm cô đi vào trong phòng, đặt Tiểu Mễ xuống.
Cô ôm chú gấu bông nhỏ rồi ngủ tiếp.
Cố Ngụy Thành nhìn cô một lúc lâu mời rời khỏi phòng.
Ánh mắt khiên định gọi một số lạ.
"Cậu đi điều tra giúp tôi kẻ tung tin đồn là ai."
Tắt máy, anh lạnh lùng bước vào phòng, ngồi vào bàn làm việc thở dài.
Từng chuyện một xảy ra thật khiến người ta tức chết.
An Đoàn gửi email đến, bài giảng chiều nay lúc anh xin nghỉ.
Ngụy Thành đọc qua rồi tắt điện thoại, nằm trên giường suy nghĩ ai là người có khả năng nhất.
"Lẽ nào lại là chị ta."
Sáng hôn sau, Tiểu Mễ mệt mỏi bước ra từ phòng tắm.
Cô mờ màng đi ra phòng khách, nhìn căn phòng chống không, một mẩu giấy nhỉ đặt trên bàn.
"Đồ ăn anh để trong tủ lạnh, em nhớ hâm lại."
Tiểu Mễ cười mỉm, tất tờ giấy vào trong túi áo, tung tăng đi vào trong bếp.
Ăn sáng xong cô bắt xe đi đến trường.
Trên cả một đoạn đường dài vẫn mà những con mắt dị nghị đó, Tiểu Mễ thở dài.
Đọc ????hêm ????hiều ????ru????ệ???? ở || ????????????????????????????YỆ N.???????? ||
"Thật là, mấy bạn kia cũng quá đáng rồi cứ nhìn chằm chằm vào người ta thế."
Bước vào giảng đường, vẫn mà không khí ngột ngạt đó, ánh mắt soi mói của từng bạn chỉ thẳng vào cô.
Nhã Nhi ngồi bên cười mỉm, ánh mắt khiêu khích khi thấy Tiểu Mễ đi qua.
"Đúng là mặt dày, làm ra chuyện đó nhưng vẫn kiêu ngạo đến đây."
Tiểu Mễ cười khẩy, lùi lại vài bước, đưa mặt Nhã Nhi lên, ánh mắt sắc bén đó làm cô ta dè chừng.
"Chị Nhã Nhi à, đừng thấy tôi hiền mà chèo lên đầu tôi ngồi."
Nói xong cô hất mạnh tay mình ra, mặt Nhã Nhi nghiêng sang một bên.
Ánh mắt bối rối, chuyện gì vừa diễn ra vậy.
Tiết đầu tiên bắt đầu, trong lớp đang nhốn nháo đã 15 phút qua đi nhưng giáo sư Lê chưa đến.
Nhã Nhi cười mỉm đứng lên quay về phía Tiểu Mễ.
"Lê Tiểu Mễ, thầy Lê đã biết ý mà rời đi thì bạn Tiểu Mễ cũng lên đi thì phải."
Tiếng đồng nói thông thanh vang lên, Tiểu Mễ cười nhẹ.
"Các cậu không thấy lấn cấn gì sao."
Nhã Nhi tỏ ra không hiểu, vẫn muốn đề nghị Tiểu Mễ ra khỏi giảng đường.
Y Y đứng bật dậy, ánh mắt tức giận quát lớn.
"Tiểu Mễ họ Lê, giáo sư cũng họ Lê, hai người là bác cháu