"Gặp mình không vui hả, khóc cái gì." Quý Vân Phi bước đến trước, lau đi nước mắt trên mặt cô, vừa lau được bên này thì bên kia lại tuôn rơi.
Nước mắt của Tưởng Tiểu Mễ không ngừng rơi như cơn mưa to Bắc Kinh mấy ngày trước. Quý Vân Phi biết trong lòng cô không thoải mái nhưng cậu không chịu được khi thấy cô khóc, bỗng nhiên ánh mắt nhìn lướt ra phía sau, rồi nhìn cô nói, "Hình như giáo viên của cậu đến kìa."
Tưởng Tiểu Mễ vốn đang khóc rất say mê, nghe giáo viên đến là mau mau chùi nước mắt, rồi bước ra sau, giữ khoảng cách với Quý Vân Phi. Lúc cô quay đầu nhìn, chẳng thấy giáo viên đâu cả, chỉ có những bạn học khác, hơn nữa họ cũng không chú ý bên này.
"Cậu làm gì thế, làm tớ sợ muốn chết." Tưởng Tiểu Mễ cáu, giẫm vào chân cậu vài cái.
Quý Vân Phi mỉm cười, mặc cô giẫm vào chân mình, giải thích, "Không doạ cậu thì sao cậu nín được."
Tưởng Tiểu Mễ thầm nghĩ:
thế cậu nói vài câu an ủi cũng được vậy. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy trong lòng không thoải mái, cô lầm bầm, "Có phải sau này lên đại học, mình mà giận thì cậu cũng sẽ không dỗ mình không?" Nói rồi, cô lại thút thít tiếp.
Quý Vân Phi, "Bây giờ không phải đang lúc dầu sôi lửa bỏng à, còn đang ở trong trường, chờ cậu lên đại học, tớ có chọc cậu giận thì tớ sẽ ôm cậu, dỗ đến khi nào cậu hết giận thì thôi."
Tưởng Tiểu Mễ đỏ mặt, "Nói phải giữ lời."
"Cậu không muốn nghe lời nói suông thì tớ không nói nữa, cậu cứ xem tớ làm là được." Quý Vân Phi vừa nói vừa lau nước mắt cho cô.
Tưởng Tiểu Mễ đáp, "Mình còn tưởng cậu không bao giờ liên lạc với mình nữa, khai giảng được ba tuần rồi mà không thấy tin tức gì của cậu hết."
Quý Vân Phi, "Tớ cũng định không liên lạc với cậu, chờ lên đại học rồi mới đến tìm cậu, nhưng như vậy lại thấy bản thân quá vô trách nhiệm, người khiến cậu yêu sớm là tớ, đến Bắc Kinh gặp cậu cũng chính là tớ, chỉ nói mấy câu rồi không liên lạc nữa, nhất định sẽ ảnh hưởng chuyện học của cậu."
Dứt lời, cậu ngừng vài giây, "Tớ cũng đã suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc đồng ý với ba cậu quan trọng hơn hay tâm trạng và chuyện học của cậu quan trọng hơn."
Tưởng Tiểu Mễ, "Tâm trạng của mình quan trọng như vậy hả?" Cho nên cuối cùng cậu đã đến đây.
Quý Vân Phi tìm khăn giấy lau nước mắt cho cô, "Lau đi nè, mặt toàn nước mắt thôi." Sau đó cậu trả lời cô, "Tớ hy vọng cậu vui vẻ, hy vọng chuyện học của cậu không bị ảnh hưởng."
Rồi cậu xin lỗi, "Lần nghỉ đông là tớ không đúng, biết nhà cậu quản nghiêm, cứ nghĩ đến gặp cậu một lần rồi cùng Tằng Kha và Đằng Tề về lại Thượng Hải."
Sâu trong lòng người luôn có lòng tham, gặp rồi lại muốn ở bên nhau lâu hơn một chút.
Cậu cầm lấy ba lô của cô, "Đi thôi, ra cổng trường, chúng ta vừa đi vừa nói."
Tưởng Tiểu Mễ nhắc nhở, "Tài xế nhà mình đang chờ trước cổng."
Quý Vân Phi, "Tớ biết, chúng ta đi chậm một chút."
Tưởng Tiểu Mễ chợt nhớ, "Cậu chờ mình chút, mình lên lầu nói với chị Tô Dương một tiếng." Cô toan chạy lên lầu thì bị Quý Vân Phi túm lại.
"Không cần đâu, chị ấy đang chờ cậu ở sảnh dưới, lúc nãy chính chị ấy dẫn mình đến đây."
Tưởng Tiểu Mễ sửng sốt, "Chị Tô Dương biết cậu tới?"
Quý Vân Phi giật nhẹ đồng phục trên người mình, "Không thì đồng phục này của tớ ở đâu ra? Không mặc đồng phục sao bảo vệ cho tớ vào trường được."
Cậu thừa dịp tan trường lẻn vào, dù sao cậu cũng mặc đồng phục, hơn nữa trường lớn học sinh nhiều như vậy, ai cũng không để ý cậu.
Bảo sao cô thấy đồng phục của cậu quen mắt, nãy vui mừng quá độ nên không chú ý cậu đang mặc đồng phục trường cô, "Cậu liên lạc với chị Tô Dương? Chị ấy gửi đồng phục cho cậu hả?"
Quý Vân Phi gật đầu, "Tô Dương mượn bạn nối khố của chị ấy bộ đồng phục, tớ và anh bạn của chị ấy cao như nhau, nên mặc vừa y. Chị ấy bảo mặc đồng phục của trường cậu vào trường sẽ dễ hơn, cho dù bị nhà cậu thấy cũng không nghi ngờ."
Sự vui mừng của Tưởng Tiểu Mễ lắng xuống, bắt đầu tự trách, "Sau này cậu đừng tới đây nữa, như vậy cản trở cậu học hành, chiều nay cậu cúp học đúng chưa?"
Quý Vân Phi cười, "Không phải, tớ nói với thầy là bị đau bụng, không có chuyện gì đâu, thời khoá biểu học kỳ này thay đổi rồi, chiều thứ sáu không học môn chính nên không ảnh hưởng."
"Cậu gạt mình."
"Tớ gạt cậu chi, tớ sẽ không để chuyện đến thăm cậu làm ảnh hưởng việc học, nếu như bị ảnh hưởng, chúng ta làm gì còn tương lai nữa." Cậu cam đoan, "Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng việc học đâu, đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng cúp học."
Tưởng Tiểu Mễ, "Mai mốt cậu đừng cúp học đến đây nữa, nếu có chuyện gì cậu cứ gọi cho chị Tô Dương, không thì viết thư gửi cho mình cũng được, mình sẽ trả lời thư cho cậu."
Quý Vân Phi, "Phiền phức lắm, lát nữa tớ giải quyết hết mấy cái phiền phức này cho cậu."
Đang trong trường, thỉnh thoảng có bạn học đi ngang họ, có nhiều lời không tiện nói ra.
Tưởng Tiểu Mễ tò mò, "Giải quyết thế nào?"
Quý Vân Phi lấy một tờ giấy trong ba lô ra đưa cho cô, "Giữ lấy đi."
"Là gì thế?" Tưởng Tiểu Mễ mở ra xem, hoá ra là giấy in mã vạch của tủ giữ đồ trong siêu thi gần trường cô.
Quý Vân Phi trả lời, "Đồ tớ mang cho cậu đều nằm hết trong này, nhiều lắm luôn, có mang vào trường thì cậu cũng không thể mang về nhà được." Sau đó, cậu nói cô biết cách lấy, "Lát nữa cậu với chị Tô Dương đi siêu thị, cậu cứ nói với tài xế là cuối tuần nên muốn mua chút bánh kẹo về nhà ăn, vậy thì cậu có thể quang minh chính đại cầm những món đó về nhà rồi.
Tưởng Tiểu Mễ thở dài, "Nếu giờ chúng ta lên đại học rồi thì hay biết mấy, không cần phiền phức như thế, cũng không bị người nhà trông coi."
Đến lúc đó cô có thể ở ký túc xá đại học, muốn đi đâu thì đi đó, không ai quản lý. Tuy nhiên, hiện tại cô không hề có chút tự do nào, chỉ quanh quẩn ở trường và trong nhà, dù đi đâu cũng có người đi theo.
Quý Vân Phi đáp, "Cho dù lên đại học, chúng ta cũng không thoát khỏi phiền phức, gia đình cậu cũng không đồng ý cho chúng ta bên nhau dù có lên đại học hay không."
Tưởng Tiểu Mễ muốn an ủi cậu, nhưng chẳng biết mở miệng thế nào. Ba cấm cô yêu sớm, đồng nghĩa với việc không cho cô tự ý yêu đương, trong suy nghĩ cố chấp của ba, cô phải tìm người môn đăng hộ đối để kết hôn. Về mặt tình cảm, chính ba là người đã nói tình cảm là thứ không đáng tin cậy nhất. Ba còn lấy hôn nhân của ba mẹ làm ví dụ, nói như vậy không tốt ư, tình cảm phải dựa trên kinh tế, chỉ nói yêu suông thì có thể no bụng sao?
Cô không phủ nhận chuyện đó, nhưng vì ông chưa từng trải qua rung động nên mới thấy tình cảm không đáng một xu.
Quý Vân Phi ngược lại là người an ủi cô, "Đừng nghĩ nhiều nữa, cấp ba có niềm vui của cấp ba, đợi cậu trưởng thành, nhất định sẽ thấy thời cấp ba là vui nhất, không phải lo trước lo sau."
Sắp đến cổng trường, Quý Vân Phi đưa ba lô cho cô, "Đi tìm chị Tô Dương đi, chị ấy đang chờ cậu ở sảnh, rồi cậu với chị ấy cùng đi siêu thị, tài xế sẽ không nghi ngờ."
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, "Tối nay cậu ở đâu?"
Quý Vân Phi, "Tớ phải đến nhà ga liền, ba tớ đã đặt sẵn vé cho tớ."
"Cậu về đến Thượng Hải cũng trễ lắm, không an toàn."
"Không sao, ba tớ sẽ đến đón."
Tưởng Tiểu Mễ có chút cắn rứt, cô nhìn Quý Vân Phi, "Xin lỗi cậu."
Chính cô cũng không biết vì sao mình lại nói ba chữ kia, trong đầu cô chỉ có ba chữ đó, không có cách nào khác biểu đạt tâm trạng của cô bây giờ.
Quý Vân Phi búng vào trán cô, "Cậu bệnh hả? Xin lỗi gì chứ."
Tưởng Tiểu Mễ
buồn bực, "Chú biết cậu cúp học không giận sao? Chú mặc cho cậu muốn làm gì thì làm hả?"
Quý Vân Phi giải thích, "Tớ đã thẳng thắn nói với ba rồi, nếu tớ cứ không liên lạc với cậu, nhất định sẽ ảnh hưởng cậu học hành, là do tớ sai, tớ phải chịu trách nhiệm, không thì tớ sẽ rất ăn năn."
Khi đó, ba cũng giáo huấn cậu một trận, nhưng ông cũng cảm thấy cậu đến gặp Tiểu Mễ một lần sẽ khiến tâm trạng tốt hơn, tâm trạng của con gái nhạy cảm lắm, không mang gánh nặng tâm lý mới học hành tốt.
Tưởng Tiểu Mễ cảm động vô vàn, "Cậu nói tiếng cảm ơn với ba cậu dùm mình được không?"
Quý Vân Phi cười, "Chuyện cám ơn để tớ chuyển lời cho, còn giờ thì mau đi tìm chị Tô Dương đi."
Tưởng Tiểu Mễ vẫn không chịu đi, cô không muốn đi chút nào, được bên cậu thêm phút nào hay phút đó.
"Lần sau..." Lần sau lúc nào có thể gặp nhau?
Cô không dám hỏi, sợ làm khó cậu, đành giục cậu, "Cậu mau nhanh ra nhà ga đi."
Trong trường người tới người đi, rất khó mở miệng nói.
Quý Vân Phi, "Những điều tớ muốn nói với cậu đều nằm trong tủ hết, cậu mở ra sẽ biết."
Không thể làm trễ giờ về của cô, cậu vẫy tay chào rồi bước nhanh ra cổng trường.
Cậu ngàn dặm xa xôi đến đây, họ chỉ gặp nhau chưa tới hai mươi phút, nhìn bóng lưng của cậu càng lúc càng xa, mắt Tưởng Tiểu Mễ lại đỏ.
"Nếu có người con trai nào đối với chị như vậy, sống chết thế nào chị cũng theo, tủi thân thế nào chị cũng cảm thấy đáng." Tô Dương nắn tay Tiểu Mễ, cảm khái nói.
Tưởng Tiểu Mễ thở dài, trong lòng ngổn ngang. Cô lấy khăn tay lau nước mắt, xoa xoa hai mắt rồi nhìn sang Tô Dương, thốt lên, "Anh họ em là người tốt, để em giới thiệu cho chị nhé?"
Tô Dương, "..."
Lại tới nữa. Lại bắt đầu tâng bốc Tưởng Bách Xuyên.
Giọng điệu cô nàng như giễu cợt, "Em đừng có khoa trương anh họ của em nữa, anh ta sao tốt bằng một phần của Quý Vân Phi?"
Tưởng Tiểu Mễ, "Đương nhiên không phải, anh họ em không hiền lành như Quý Vân Phi, nhưng thật sự rất tốt, em luôn cảm thấy anh ấy sẽ không dễ dàng yêu ai, nhưng một khi yêu rồi nhất định sẽ chung tình với người đó."
Sau đó, Tưởng Tiểu Mễ lại nhịn không được khoe khoang, "Đây chính là truyền thống tốt đẹp của đàn ông nhà họ Tưởng của em."
Tô Dương vuốt tóc đuôi ngựa của cô, "Em càng nói, chị càng thấy anh họ em xấu đến nỗi không tìm được đối tượng, chứ sao gia cảnh tốt đến thế, bản thân xuất sắc, học trường Ivy League, sao không có bạn gái được?"
Tưởng Tiểu Mễ, "Tại em không có điện thoại thôi, chứ không em sẽ chụp anh họ em một tấm, anh của em rất đẹp trai, đẹp trai cực kỳ, con gái thấy còn ghen tị nữa đó."
Tô Dương nhịn không được bật cười khanh khách, "Đừng nói quá, anh họ em rốt cuộc cho em nhiêu tiền xài thế?"
Dứt lời, hai người đã đến cổng trường.
Tô Dương nhỏ giọng nói, "Chị ngồi xe của em, nói chú tài xế là chúng ta muốn đi siêu thị mua đồ ăn."
"Vâng."
Vào trong xe, Tô Dương lên tiếng chào tài xế trước, "Chú ơi, nay mẹ con bận nên không đến đón con được, con đi nhờ xe chú về nha, làm phiền chú quá."
Tài xế cũng thân thiết với ba của Tô Dương, "Tiện đường thôi mà, có phiền gì đâu."
Sau khi hai người lên xe, Tô Dương còn nói, "Chú, chú dừng lại ở siêu thị đằng trước được không? Con và Tiểu Mễ muốn đi siêu thị mua chút bánh kẹo."
Tài xế có thể chấp nhận yêu cầu này, "Được." Sau đó, ông nhìn Tưởng Tiểu Mễ qua kính chiếu hậu, "Con có mang đủ tiền không?"
"Dạ có."
Tài xế không nhiều lời, cho ô tô rẽ phải.
Đến bãi xe siêu thị, tài xế không xuống, ông biết hai đứa trẻ không thích có người lớn lẽo đẽo theo mình khi dạo siêu thị, nên ông ngồi ở trong xe chờ hai người.
Vào thang máy, hai người họ thở phào, đập tay ăn mừng.
Tưởng Tiểu Mễ chân thành nói, "Cám ơn chị."
Tô Dương tựa vào vai của cô, "Khỏi cần khách sáo với chị, coi như chị làm việc thiện, mong sau này chị cũng gặp được người con trai tốt như vậy."
Tưởng Tiểu Mễ: "Có đó, chắc năm nay anh họ em không về nước đâu, ảnh mới gây dựng sự nghiệp bên đó nên bận lắm, đợi Giáng Sinh này anh ấy về thì em giới thiệu hai người biết nhau."
Tô Dương, "..." Vẫn không từ bỏ.
Tới trên lầu, Tô Dương nói, "Chị đi chơi dây, em đi lấy đồ của em đi, nửa tiếng nữa gặp."
Tưởng Tiểu Mễ, "Chị đi đâu?"
Tô Dương vỗ vỗ ba lô, "Nãy Quý Vân Phi cho chị 200 tệ chơi gắp thú." Cô nàng xua tay, "Mau đi xem món quà hạnh phúc của em đi."
Tưởng Tiểu Mễ đã đến tủ gửi đồ, quét mã vạch rồi mở tủ ra.
Trong tủ đầy đồ, có hai túi quà vặt, trên túi còn dán giấy, ghi rõ túi này dành cho cô, còn túi kia là cho chị Tô Dương hòng tránh tài xế nghi ngờ, còn có một túi bố nhỏ, ngoài cùng của tủ là một quyển nhật ký.
Tưởng Tiểu Mễ mở quyển nhật ký, Quý Vân Phi kẹp một tờ giấy bên trong, trên đó viết:
[Đây là nhật ký tớ viết từ lúc nghỉ đông, ghi lại mỗi ngày làm gì, có hơi dài dòng, tối không có gì làm thì cậu lấy ra đọc thư giãn. Sau này mỗi ngày tớ sẽ trích mười phút để ghi nhật ký, như vậy cậu có thể biết rõ mỗi ngày tớ làm gì. Cậu có thời gian thì cũng ghi lại cuộc sống của mình, tiện thể nâng cao trình độ viết văn. Lần sau gặp nhau chúng ta sẽ trao đổi nhật ký. Có như thế, dù chúng ta không thể gặp mặt nhau, cũng sẽ không thấy xa lạ.] ***Cứ mỗi khi edit xong, tớ luôn nghĩ trong lòng: "Thanh xuân nợ tớ một người như Quý Vân Phi." Cảm xúc đọng lại sau mỗi chương truyện là chút bồi hồi, chút tơ tưởng, chút nhớ thương đến thời thanh xuân, thời học sinh đã qua của tớ. Cuộc sống và tình cảm của một người trưởng thành, đã đi làm, đã va chạm với đời, rất khác với thời học sinh vô lo vô nghĩ. Truyện, là một thứ có thể giúp cho một người trưởng thành tìm thấy chút thư giãn, chút mơ mộng trong cuộc sống bề bộn này. Tớ rất mừng vì mình đã không bỏ lỡ bộ truyện "Thanh Xuân Của Tôi Đó", vì tớ đã từng có ý định không edit truyện này mà chỉ down từ web Trung về đọc để giết thời gian, để thư giãn. Tớ đã qua cái thời đỉnh cao của edit rồi, hiện tại tớ edit rất chậm, một chương mà tớ phải mất gần 3 tiếng hoặc có khi hơn nữa để edit, tìm hiểu câu chữ, rồi chỉnh sửa lại. Tớ không thuộc dạng edit cao siêu, nhưng tớ muốn bản edit của tớ nhất định phải suôn, phải thuần. Bạn biết không, view truyện Thanh Xuân nhà tớ còn thấp hơn cả view web khác lấy truyện nhà tớ post lên web họ, cũng như không bằng view của những truyện hiện tại. Tớ có buồn 1 tí, nhưng sau đó lại k quan tâm nữa, vì edit với tớ hiện giờ k phải chỉ để có view, mà là một cái thú để thoả sự yêu thích edit, thể hiện câu chữ của bản thân, hơn nữa muốn edit một bộ truyện hay (với tớ) cho mọi người cùng đọc. Tự dưng edit xong chương 30 lại lảm nhảm nhiều quá =)))