Tưởng Tiểu Mễ đọc lại mảnh giấy một lần nữa, dù không nỡ nhưng vẫn phải xé nát rồi ném vào thùng rác. Cô để quyển nhật ký sang một bên, tò mò không biết trong túi nhỏ đựng cái gì. Cô vừa mở ra xem đã sửng sốt, trong túi đựng một chiếc điện thoại màu trắng cùng nhãn hiệu và kiểu dáng với cái mà cô từng dùng. Cô lật ra mặt sau điện thoại, quả nhiên cậu cũng dán một hình mũi tên Cupid y chang như trước đây. Trong túi nhỏ còn có một tờ giấy, ghi rằng: [Tớ đăng ký số điện thoại mới cho cậu rồi, trong điện thoại này chỉ lưu số của tớ, cũng tạo một tài khoản Wechat đặt tên là Tiểu Mễ Kê, mật mã là sinh nhật của cậu, có gì cậu tự cài lại sau.]
Tưởng Tiểu Mễ bật điện thoại lên, gọi ngay cho Quý Vân Phi, đầu dây bên kia lặp tức nghe máy, cậu hỏi: "Có thích không?".
"Thích lắm."
Quý Vân Phi xác nhận với cô lần nữa, "Cậu nói ba mẹ cậu chưa bao giờ đụng đến đồ cá nhân của cậu, cũng không tuỳ tiện vào phòng của cậu mà phải không?"
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, "Phải." Về điều này, ba mẹ rất tôn trọng cô, từ khi cô trưởng thành đến nay, chưa được sự cho phép của cô, ba mẹ không bao giờ bước vào phòng của cô. Bình thường chỉ có dì giúp việc hay vào phòng dọn dẹp, nhưng dì ấy cũng chưa bao giờ đụng đến bàn học hay sách vở của cô, mọi thứ đều do tự tay sắp xếp.
Quý Vân Phi dặn dò, "Điện thoại để chế độ im lặng, cậu cũng đừng mang vào trường, nhớ tìm chỗ nào an toàn mà cất. Tớ sẽ không chủ động gọi cho cậu, buổi tối cậu cứ gọi tớ, không hiểu bài nào thì nói tớ nghe, tớ giảng cho." Sau đó, cậu lại nhấn mạnh, "Nhớ kỹ, chỉ dùng điện thoại để gửi tin nhắn, không được gọi điện, dùng nó để hỏi bài, còn cậu muốn thổ lộ gì thì cứ ghi vào nhật ký."
Tưởng Tiểu Mễ đáp lời, "Được, mình sẽ không dùng vào ban ngày, tối sẽ liên lạc cậu để hỏi đề Toán, nếu có ba mẹ ở nhà thì mình sẽ không xài."
Quý Vân Phi, "Lỡ ba mẹ cậu phát hiện, cậu có sợ không?"
Tưởng Tiểu Mễ nói như đinh đóng cột, "Không sợ, bị tịch thu thì cậu mua tặng tớ thêm cái nữa." Rồi cô nói tiếp, "Giờ mình không sợ bị đánh, chỉ sợ cậu không liên lạc gì với mình, bị đánh không có gì lớn lao, đánh xong vẫn học hành được bình thường."
Nhưng, chỉ cần cậu không liên lạc với cô, tâm trạng của cô sẽ suy sụp, không tập trung học được.
Quý Vân Phi, "Chính vì tớ sợ bị phát hiện, nên mọi thứ lưu lại trong điện thoại chỉ có thể là tin nhắn hỏi bài, ba của cậu có coi lịch sử cuộc gọi thì cũng không thấy được cuộc gọi nào, không có phụ huynh nào làm khó khi con mình ham học."
Tưởng Tiểu Mễ, "Ừ, mình hiểu rồi, mình nhất định sẽ không gửi những tin nhắn ngoài lề."
Quý Vân Phi lí nhí đáp, "Hôm đó sau khi tớ đi, cậu có bị đánh không?"
"Không có."
"Phải nói thật với tớ, có bị đánh không?"
Tưởng Tiểu Mễ, "Không có bị đánh, chỉ bị tịch thu điện thoại thôi."
Tưởng Tiểu Mễ không hề biết trong lòng cậu luôn ray rứt mỗi khi ăn sủi cảo hay mì, bởi cậu sẽ vô thức nghĩ đến chày cán bột, khiến khẩu vị mất hết.
Nghe cô nói không bị đánh, Quý Vân Phi cảm thấy nhẽ nhõm đôi chút, cậu lại hỏi, "Mấy tuần nay có chăm chỉ học hành không?"
Tưởng Tiểu Mễ, "Có chứ, nhưng lâu lâu phân tâm tí à."
"Vậy sau này không còn gì để cậu phân tâm nữa, nhớ phải chăm chú nghe giảng."
"Được."
"Ráng lấy được 110 điểm môn Toán trong thi giữa kỳ."
"Có phần thưởng không?"
"Nghỉ hè tớ sẽ đến thăm cậu."
"Hứa rồi đó nha."
Sau đó, hai người trò chuyện đủ thứ trên đời, Tưởng Tiểu Mễ vừa nói vừa mở nhật ký của cậu ra xem, khéo lật đến trang nhật ký cuối cùng, "Giang Nguyệt hỏi bài mà cậu từ chối hả? Còn nói cậu không xài điện thoại?"
Quý Vân Phi, "Ừ, mai mốt tớ chỉ dùng điện thoại để chơi game thư giãn, và liên lạc với một mình cậu thôi."
Tưởng Tiểu Mễ trên cậu, "Cậu lúc nào cũng tốt bụng mà, ai hỏi bài là cậu giúp ngay, giờ sao không nói chuyện với người ta nữa thế?"
"Khác chứ, lúc cậu còn chưa chuyển trường, tớ còn có thể giảng bài cho bạn bè, nhưng giờ không có cậu ở đây, tớ phải hạn chế mấy chuyện này, không thì cậu lại suốt ngày nghĩ lung tung thì sao?". Quý Vân Phi cười, "Cậu đấy, nhỏ nhen lắm."
Tuy cậu không nhìn thấy khuôn mặt của cô hiện giờ, nhưng Tưởng Tiểu Mễ vẫn trừng mắt qua điện thoại, "Ai nhỏ nhen?", ngập ngừng giây lát, cô mới dám hỏi, "Nè, nếu chúng ta chia tay, cậu có thích người con gái khác không?"
Quý Vân Phi chân thành thổ lộ,"Quyết định là ở cậu, nếu có một ngày cậu quyết định rời xa tớ, tớ không thể sống chết bám lấy cậu, chỉ cần cậu không chia tay trước, tớ nhất định sẽ mãi ở bên cậu."
Tình yêu tuổi trẻ luôn trong sáng, khi đã yêu rồi, mọi thứ như thiên trường địa cửu, Tưởng Tiểu Mễ chưa từng nghĩ sẽ rời xa cậu, "Mình sẽ không làm vậy."
"Tớ càng không."
Tưởng Tiểu Mễ được trấn an, tiếp tục xem nhật ký.
Giọng của Quý Vân Phi truyền tới, "Thấy bánh kẹo tớ mua cho cậu không?"
"Ừ, thấy rồi, đều là món tớ thích."
"Đừng ăn nhiều quá, mỗi ngày ăn một chút."
"Mình biết rồi, mình sẽ không mang đến trường học, thỉnh thoảng ở nhà mới lấy ra ăn."
Quý Vân Phi đã đến nhà ga, "Không nói nữa, tớ đến nhà ga rồi, bên này ồn lắm. Hôm nay tâm trạng của cậu vui hơn rồi đó, nhớ về nhà phải chăm chỉ học bài."
"Ừ." Rồi cả hai chào tạm biệt.
Về đến nhà, Tưởng Tiểu Mễ ăn cơm và xem tin tức tiếng Anh như mọi khi, sau đó lên phòng của mình.
Lúc này, dì giúp việc mới để ý đồ ăn vặt để trên bàn trà, "Hôm nay con đi siêu thị hả?"
"Dạ, chị Tô Dương muốn đi dạo, nên con đi với chị ấy, thấy chị ấy mua, con cũng ham quá nên mua theo." Tưởng Tiểu Mễ tỏ vẻ như không quan tâm nhiều đến những món đã mua, "Dì, con mua nhiều quá, dì có đói bụng thì cứ lấy ăn."
Dì cười, "Dì không dám ăn nhiều đồ ngọt, sợ bị tiểu đường." Dì nhìn đống đồ ăn, "Hạn còn mới, con cứ để dành ăn, để dì cất tủ lạnh giùm con."
"Dạ được, cám ơn dì." Tưởng Tiểu Mễ thở phào qua ải.
Vào phòng, Tưởng Tiểu Mễ không vội mở điện thoại, cô nhìn vài giây
rồi bắt đầu làm bài tập.
Mười một giờ đêm, làm xong bài, cô mới lấy điện thoại ra coi, Quý Vân Phi có gửi tin nhắn cho cô: [Tớ về đến nhà rồi.]
Tưởng Tiểu Mễ: [Ừ, mình mới làm bài xong, ngủ ngon.]
Quý Vân Phi không nhắn tin lại, cô cũng không gửi thêm tin nào, bởi những bài Toán hôm nay cô đều biết giải. Tưởng Tiểu Mễ xoá hai tin nhắn vừa rồi, sau đó tìm chỗ an toàn cất điện thoại. Trong phòng của cô có cây đàn piano, cô rất ít khi đánh đàn, thỉnh thoảng học hành căng thẳng quá, cô mới đánh vài bản để thư giãn. Càng nghĩ, cô càng thấy đàn piano là nơi an toàn nhất.
Tưởng Tiểu Mễ đặt giá để bản nhạc xuống đất, kéo cả khăn phủ đàn piano xuống, rồi mở nắp đàn, để túi đựng điện thoại vào bên trong, sau đó cô phủ lại khăn, đậy kín nắp. Không ai ngờ được, bên trong đàn piano cất giấu một chiếc điện thoại.
Chiều thứ ba có tiết thể dục, chân Tưởng Tiểu Mễ chưa khỏi hẳn nên được miễn tập. Khi bạn cùng lớp xuống sân, cô ở lại lớp làm bài tập
Đang làm nửa chừng, thấy có bạn trở về lớp, cô theo bản năng ngước nhìn, hoá ra là lớp trưởng.
"Học xong nhanh vậy?" Tưởng Tiểu Mễ hỏi.
Lớp trưởng, "Chưa, lúc chạy chân tớ bị chuột rút."
"Thế cậu ngồi nghỉ đi." Tưởng Tiểu Mễ cúi đầu tiếp tục làm bài, tay cầm miếng sôcôla đưa lên miệng ăn.
Lớp trưởng lau mồ hôi, uống nước, ánh mắt không rời khỏi người Tưởng Tiểu Mễ. Cậu ta ngồi cách cô hai hàng ghế, mỗi ngày chuyện khiến cậu vui nhất là được ngắm cô từ phía sau. Ngày mà cô chuyển đến, tất cả nam sinh trong lớp rất phấn khích, không ngờ người chuyển tới là một nữ sinh đáng yêu, xinh xắn. Lúc đầu, họ còn nghĩ, với điểm số trung bình như vậy, cô hẳn nhờ quan hệ để được chuyển trường, sau này mới phát hiện, trừ thành tích môn Toán trung bình, những môn khác cô rất giỏi, nhất là Anh văn. Trường họ luôn tổ chức thi vào mỗi kỳ khai giảng, nhằm thúc giục họ chăm chỉ học hành trong kỳ nghỉ đông, sau khi công bố điểm, dĩ nhiên điểm môn Anh của cô đứng nhất khối. Vừa học giỏi, lại thêm xinh đẹp, thoáng cái cô đã nổi tiếng khắp cả khối.
Nam sinh thích cô không ít, nhưng chưa ai có cơ hội thổ lộ với cô, vì cô được người nhà đưa đón mỗi ngày, ngày thường cũng ít khi ra ngoài chơi, chỉ ở trong lớp đọc sách, thỉnh thoảng trò chuyện với bạn cùng bàn.
Hôm qua khi thấy cô đem theo sôcôla ăn, sáng nay cậu cũng mua vài viên, cậu ta bèn gọi, "Tưởng Tiểu Mễ."
Tưởng Tiểu Mễ quay người, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là, "Chân cậu không cử động được hả? Để mình xuống sân gọi mấy bạn nam trong lớp đưa cậu đến phòng y tế."
Lớp trưởng xua tay, "Không phải, chân mình không sao." Cậu ho nhẹ một tiếng, "À thì... Bạn rất thích ăn sôcôla sao?"
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, sau đó cười đáp, "Đừng nói cho thầy biết nhé."
Lớp trưởng lấy vài viên sôcôla trong hộc bàn ra, nói dối, "Mấy bữa trước mình được người ta cho sôcôla, mà mình không thích ăn, cho bạn nè, không lại bỏ uổng."
Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu nguây nguẩy, "Không cần đâu, mình không ăn đồ ăn của người khác." Cô lựa lời giải thích, "Ba mẹ không cho mình nhận đồ của con trai, cậu biết sao chân mình bị thương không?"
Lớp trưởng, "Cậu bị ngã sao?"
Tưởng Tiểu Mễ, "Không phải, mình nói với cậu, cậu không được kể ai nghe đó."
Lớp trưởng, "Yên tâm, mình sẽ không nói."
Tưởng Tiểu Mễ tỏ ra nghiêm túc, "Lúc mình học ở Thượng Hải thì yêu sớm, ba mình biết được nên rất tức giận, đánh nứt xương chân của mình, rồi còn chuyển mình về Bắc Kinh học, vì vậy giờ đến điện thoại mình không được xài, bị quản thúc, ba mình nói nếu còn phát hiện mình tập tành yêu đương nữa, không chỉ nứt xương, mà đánh gãy luôn chân mình."
Lớp trưởng, "..."
Giờ thì cậu ta đã hiểu ý của Tưởng Tiểu Mễ rồi, hoá ra cô nàng đã có người mình thích. Tuy nhiên, chừng vài năm nữa, cô sẽ quên người con trai đó thôi.
Từ đó về sau, Tưởng Tiểu Mễ cũng rất ít khi nhận được quà của nam sinh, giảm thiểu không ít phiền toái.
Không còn lề mề ở phòng khách rồi mới lên phòng như những ngày tan học trước đây, mỗi ngày về nhà, cô ở phòng khách một lúc rồi lên lầu ngay, nên dì không nhận ra điều gì khác thường.
Về phòng, cô nhắn tin trò chuyện với Quý Vân Phi dăm ba câu, sau đó cất kỹ điện thoại, rồi bắt đầu làm bài tập.
Và cứ thế, điện thoại được cất ở nơi rất an toàn, chớp mắt đã hai năm rưỡi. Xuân đến, hè về, thu qua, đông tới, một năm rồi lại một năm, chiếc điện thoại ấy chỉ có một người liên lạc. Nó chứng kiến tình cảm bền vững của họ ngày một thăng hoa trong suốt hai năm rưỡi qua. Chẳng những thế, nó còn chứng kiến cô cậu thanh niên thơ ngây, bốc đồng năm nào giờ đã trưởng thành. Nó biết hết mọi thay đổi của thời thanh xuân tươi đẹp từ năm mười sáu tuổi đến mười chín tuổi của họ.
Tháng sáu với cái nắng trưa hè oi bức, ở cái ngưỡng mười chín, chỉ còn ba ngày nữa đến kỳ thi Đại Học.