Sau vài phút định thần trở lại, Tiểu Vy mới quay sang hỏi Phong.
"Chuyện này là sao hả Phong? Những gì cậu nói tất cả là sự thật sao?"
"Cậu, cậu sao cậu lại có mặt ở đây?"
"Mình hỏi cậu cơ mà.
Mau nói đi!"
"Ừm, ừm thì....!đúng như những gì cậu đã nghe đó.
Tất cả đúng là sự thật!"
Tiểu Vy sau khi xác nhận đó là sự thật thì quay sang Nhung.
Nhung sợ hãi, run rẩy khác hẳn với tính cách thường ngày.
Có lẽ cô ta cũng không thể ngờ Tiểu Vy sau khi biết mọi chuyện lại trở nên như vậy, đến Phong còn thấy sợ cơ mà.
"Nhung, cậu với mình học chung lớp với nhau cũng gần nửa học kì rồi, chúng ta chả có thù ghét gì nhau.
Lí do gì để cậu làm vậy?"
Vy nói với giọng dữ dằn, điều này càng làm Nhung sợ sệt, cô nói với giọng run run.
"Mình, mình...!xin lỗi cậu.
Mình không có cố tình để lập mưu gài cậu chỉ tại cậu cứ thân thiết với Quách Phong quá mức, mình chỉ muốn Phong quan tâm, để ý đến mình một xíu thôi."
"Như thế này mà cậu nói không cố tình à? Cậu hại mình thì được cái gì? Được Quách Phong để tâm hơn à, hay Quách Phong sẽ hẹn hò với cậu chắc? Chúng mình chỉ là bạn tốt của nhau thôi, mãi mãi là như vậy, rõ chưa?"
Quách Phong vô cùng ngạc nhiên.
Đầu tiên là vì giọng nói, tính cách ngày hôm nay của Tiểu Vy rất khác so với ngày thường.
Bình thường cô hiền hậu, dịu dàng bao nhiêu thì nay cậu ấy như không còn gì để mất vậy.
Điều đó làm cho một người như Nhung còn phải run rẩy.
Thứ hai, Quách Phong ngạc nhiên vì ý trong câu nói của Tiểu Vy.
Vy biết thừa rằng cậu ta ngoài Vy ra thì còn chả thèm liếc nhìn một người con gái khác, với lí do chỉ cần một bạn thân khác giới là đủ rồi.
Vậy mà, hôm nay cô lại nói ra như vậy.
Đang băn khoăn suy nghĩ về Vy, Phong không để ý thì Nhung đã quỳ gối xin hai người tha thứ.
"Hu hu, mình biết lỗi của mình rồi.
Hai cậu làm ơn tha cho mình lần này đi.
Xin đừng mách cô chủ nhiệm.
Cô mà báo về là bố mẹ mình đánh mình chết luôn á! Mình năn nỉ hai cậu đó!"
"Không, chuyện này không thể tha thứ được.
Mình sẽ đưa chuyện này lên ban giám hiệu nhà trường.
Hành vi của cậu và nhóm bạn của cậu mà không bị trừng phạt thì còn bao nhiêu người bị cậu ăn hiếp nữa đây!"
Phong cương quyết với ý định của mình.
Nhung sợ quá, khóc to, nước mắt giàn giụa ra nhìn trông thật thảm.
Thấy tình cảnh thảm thương lúc này của cô bạn, Tiểu Vy cũng không đành lòng đưa chuyện này lên ban giám hiệu.
Nhưng cô quyết tâm dậy cho Nhung một bài học.
Cô ghé sát tai Nhung, thì thầm to nhỏ một điều gì đó không để Phong nghe thấy.
Không biết hai người họ nói gì Phong chỉ biết nghe xong Nhung chỉ vâng vâng dạ dạ rồi chạy mất.
Phong thấy vậy, tò mò.
"Này, cậu nói gì mà Nhung mặt mũi tái mét thế kia đi thế."
"Vài câu nói sẽ khiến người thay đổi!"
"Cậu nói lảm nhảm gì vậy? Hôm nay cậu khác hơn mọi khi lắm nhá! Tiểu Vy bánh bèo mọi hôm đâu rồi, cậu quát làm mình còn sợ!"
"Hì hì, đôi khi đổi gió xíu thôi mà.
Dù sao hôm nay cảm ơn cậu đã giúp mình tìm ra người hãm hại mình.
Từ giờ, nó sẽ không dám làm gì mình nữa đâu?"
"Ghê đấy.
Cậu thay đổi nhanh thật làm mình lú luôn rồi."
"Vào lớp đi, còn tiết cuối học xong còn về nghỉ ngơi.
Mình mệt quá!"
"Ừ, vào thôi!"
Phong quay trở lại lớp cùng Vy nhưng cậu còn thắc mắc về những lời của Vy tác động thế nào mà khiến cho Nhung vội vã bỏ chạy.
Bước vào lớp, Phong và Vy vừa đi vừa cười nói.
Còn Nhung, cô bắt gặp ánh mắt của Vy, cô sợ sệt nhìn xuống dưới bàn để né tránh.
Sau ngày hôm ấy trở đi, mỗi lần gặp Tiểu Vy, Nhung không những không dám hống