Thanh Xuân Là Anh

No Name


trước sau



Từ cái hôm mà Hà Đan phải nhập viện tới giờ, ngày nào Duy Dương có bận tới mấy cũng phải ghé qua một lần, cứ đi học về anh sẽ qua, đồ ăn bồi bổ ăn không hết, Quỳnh ăn nhiều quá mà cũng béo lên nữa

- Em không muốn ăn nữa_ Vâng đấy là Đan đang nũng nịu lắc đầu, nãy giờ Duy Dương đã bắt nó ăn hết 2 quả táo, 1 quả lê và kiwi nữa rồi

- Vậy thì anh ăn_ Duy Dương nói rồi ăn luôn miếng táo

- Bộ anh rảnh vậy hả? Mấy nay không thấy anh bận rộn gì cả_ Nó chớp mắt nhìn anh

- Anh từ chối hết các chương trình mời tham dự để có thời gian qua với em đấy, không cảm động à?

- Anh bị điên à?_ Nó liếc nhìn Duy Dương

- Lẽ nào dành thời gian cho em cũng xem là điên ư?

- Đâu cần như thế, tại sao anh lại hủy bỏ các chương trình, anh đúng là hâm nặng rồi mà

- Haha xem kìa, anh chuẩn bị có dự định mới nên tạm thời anh đang rảnh, lẽ nào em không muốn gặp anh à?

- Gặp ít thôi, gặp nhiều em sẽ chán anh mất

Duy Dương ngơ người vài giây, xong nhíu mày nhìn nó

- Sắp tới nhỡ anh không tới gặp em được thì sao_ Duy Dương quan sát sắc mặt của nó, nếu anh có được suất học bổng, anh sẽ đi Mĩ nhưng mà anh sẽ chưa nói cho nó biết đâu

- Thì em sẽ tới gặp anh, em còn chưa biết anh ở đâu, ở như nào luôn á.

Rốt cuộc thì em có phải bạn gái anh không đây hả?

- Đợi khỏe hẳn rồi anh sẽ đưa em qua đó xem nha_ Anh luôn dùng cái giọng nhẹ nhàng ấm áp như thế nói chuyện, làm nó không khỏi cảm thấy hặn phúc

- Ò có gì hấp dẫn không?

- Anh có lén em nuôi tình nhân từ mấy năm nay rồi_ Duy Dương vẫn cười cười

- Hả? Mèo? Haha em biết thừa anh nuôi mèo

- Sao em biết?_ Anh vô cùng ngạc nhiên khi nó biết là anh có nuôi mèo


- Trong điện thoại của anh, ngoài ảnh anh chụp lén em rất nhiều thì anh còn chụp mèo, còn ôm ôm mèo chụp ảnh, hừ em nhất định sẽ qua xem con mèo đó có gì mà anh yêu nó hơn cả em.



- Hic xin lỗi em chỉ là người đến sau thôi_ Duy Dương muốn phì cười nhưng vẫn cố nhịn cười

- Ủa tức là em là tiểu tam ư? Nghe có vẻ hay, thế thôi anh đi về với tình yêu của anh đi qua đây làm gì?

- Thôi đùa, mèo chỉ là tri kỉ còn em là vợ tương lai của anh cơ mà_ Duy Dương cười xoa xoa đầu nó

Aiguu cái thứ rất biết cách làm nó bị rơi vào tình trạng all in love~~ lần nào cũng nói mấy thứ ngọt ngào như này thì ai mà không thích cho được

Hà Đan được phen đỏ mặt, ấp úng chẳng biết nói gì

- Em đang bối rối hả?

- Hứ_ Giả vờ không biết nói gì, lấy điện thoại ra xem có gì, xong bỗng nhớ ra vài thứ định hỏi anh

- Sao anh chụp lén em lúc nào mà nhiều ghê vậy, đã thế cái nào cũng xinh gái, hí hí_ Nó ôm miệng cười

Duy Dưởng thở dài chép miệng, sao nó lại cứ ảo tưởng thế cơ chứ

- Cuối tuần em về với bố mẹ em đây, lâu lắm rồi em chưa về đấy

- Gì mà lâu lắm, nhập học mấy tháng trời bà đã về tận 3 lần rồi

- Kệ em

Vừa nói xong thì điện thoại nó reo chuông, ồ má ai gọi video cho nó thế này

Duy Dương liếc nhìn điện thoại, nó không có ý định nghe máy, là anh khóa trên tán tỉnh nó từ lúc vào trường cơ rồi, xong cũng vì giúp đỡ nó nhiều cái nên thỉnh thoảng nhắn tin nó cũng hay rep lại nhưng cái trường hợp call video như này thì chưa bao giờ xảy ra đâu

- Sao không nghe đi_ Duy Dương hất mặt nhìn nó

- Là anh khóa trên bọn em, là tiền bối đó_ Hà Đan ngây ngô giải thích

- Anh đâu nói gì đâu_ Anh nói rồi tiện tay cầm cuốn sách xác suất thống kê cái thứ khó học mà nó ghét nhất trên đời lên xem

Hà Đan không nghe máy cũng không tắt, đợi hết hồi chuông rồi nhấn tin lại

- Đây là lần đầu tiêng anh đấy gọi cho em, chắc có việc gì đấy cần nhờ

- Ừ

Hà Đan đang định nói gì đấy thì Duy Dương đã sửa lại câu nói

- Anh xin lỗi, anh nhầm, bỏ chữ ừ đi

Anh sợ nó lại gào lên cái câu " Có cãi nhau thì cũng đừng có mà ừ với em, em ghét cái kiểu ừ ừ, anh thử ừ đi xem sẽ dỗi anh một tuần cho xem" nên phải vội vàng giải thích

- Nhưng em lỡ nghe rồi

- Xin lỗi anh nhầm mà

- Anh đang ghen đấy à? Nên tự nhiên anh tỏ thái độ với em đúng không?

- Anh làm gì dám giận em đâu_ Duy Dương tỏ ra oan uổng

- Thôi bỏ đi, anh ấy kêu gửi đồ gì đấy cho em, anh có thể ra ngoài lấy giúp em được không?

Duy Dương nhanh chóng gật đầu rồi chạy xuống dưới nhà đi lấy đồ cho nó, rõ là anh đang ghen mà

Duy Dương vừa đi thì điện thoại anh reo chuông, anh chẳng lưu số là của ai luôn, thế là nó thử nghe máy xem sao

Vừa ấn nghe đã thấy đầu dây nên kia truyền đến giọng nói vừa ngọt ngào lại dịu dàng dễ nghe không như cái trẻ con của nó đâu

" Em đang ở Green anh có thể qua gặp em một lát được không? Thực sự rất nhớ anh"

Oke fine~~ Hà Đan nghĩ xem nên trả lời như nào đây

" Xin lỗi Duy Dương không có ở đây"

" Cô là ai vậy? Sao lại cầm máy của Duy Dương?"

" Tôi là bạn gái của anh ấy, cô có chuyện gì muốn nói với bạn trai tôi sao?"

" Bạn gái? Duy Dương có bạn gái sao? Nghe đã thấy không có sức thuyết phục, này bé bảo anh em là gọi lại cho chị nhanh nha"


Nói xong người kia cúp

máy, nó ngơ ngác vài giây, rõ là giọng nó có chút trẻ con nhưng mà, thôi bỏ đi, nó đang cảm thấy nóng hết cả người, là nó đang ghen đó, nó thử xem điện thoại anh liệu có gì hay không nào, lại thử ấn mật khẩu, đương nhiên nó sẽ mở được, đập ngay vào mắt nền điện thoại là bé mèo iu dấu của anh, đúng là cái thứ yêu mèo hơn cả bạn gái rồi

Đây là lần đầu tiên nó xâm phạm quyền riêng tư của anh, đúng là cảm thấy thực sự có lỗi nhưng mà nó rất tò mò.

Có lẽ như bạn trai sẽ không làm nó thất vọng khi danh bạ chỉ lưu vài số toàn là anh em và bạn bè thân thiết, aiguu nó chỉ dừng lại ngẩn ngơ nhìn cái tên " Bảo bối "

Hơ suýt nữa nó sẽ nghĩ là ai đấy may thấy cái ảnh đang cười rạng rỡ chẳng biết lại chụp nó đang cười lúc nào đây nữa

Ờ xem ra là anh chẳng có cái gì đáng nghi, mes thì đúng là vẫn rất nhiều tin nhắn chờ chắc anh quên chưa xóa, ngoài mấy nhóm lớp các thứ ra thì chẳng có cái gì hay, album ảnh cũng không có gì hay để xem

Ò nhưng nó nhất định hỏi thứ người vừa gọi là ai

Anh cầm túi đồ tiền bối gửi cho nó, đưa với vẻ mặt không mấy vui vẻ

- Thân thiết nhỉ? Xin cả tài liệu nội bộ cho ôn thi cơ

- Thì em ốm máy ngày nay đi học thì không đi được, thi lại sắp đến nơi rồi

- Em biết hắn ta hỏi anh gì không?

- Sao? Lẽ nào anh ấy đang cảm thấy nên rút lui không thích em nữa ta?

- Hắn hỏi anh là ai và tại sao lại lấy đồ giúp em.

Tại sao ở chỗ em? Hừ người yêu anh chẳng nhẽ anh không được ở

- Thế anh bảo gì_ Hà Đan ôm miệng cười cái vẻ mặt đang không thích chút nào của Duy Dương

- Anh bảo anh là chồng tương lai của em, và bảo thêm là từ nay không cần mang tài liệu cho em nữa

- Aizz anh bị điên rồi

- Hí anh đùa đấy_ Anh cười xoa đầu nó: Anh vừa ra đã thấy đưa cho anh mà chẳng nói gì

- Hừmm nhưng mà ở trong này em vừa nghe được điện thoại của anh, xin lỗi thực sự em không định nghe nhưng mà.

.

.

.



- Không sao.

Có ai nói gì hả?

- Có chị nào đấy kêu nhớ anh, có thể gặp được không chứ đâu có gì đâu_ Nó nói nhẹ nhàng nhưng có tới 99% cà khịa rồi

- Haha em đang ghen đấy à, eo ơi nhìn mặt dễ thương chưa kìa_ Duy Dương phì cười đưa tay xoa má nó

- Anh thử nói thật xem, rốt cuộc là anh đào hoa tới mức nào, yêu bao nhiêu người thì nói xem, em sẽ tự động chia tay, em không thích yêu chung với người khác đâu_ Nó lắc lắc đầu

- Em không tin tưởng anh?_ Duy Dương nhíu mày, đúng rõ là nó không tin tưởng anh

- Không phải là không tin tưởng mà là.

.

.

anh thử nghĩ xem anh luôn xuất sắc như vậy ai mà không lo lắng chứ, em chỉ muốn nói là dù có bất cứ chuyện thì thì cũng cứ nói với em, cùng lắm là em sẽ dành một ngày khóc xong rồi thôi chứ em ghét cảm giác bị lừa dối

Duy Dương thở dài, sao nó cứ suốt ngày lo lắng làm gì cho mệt người

- Không có chuyện đó đâu_ Anh đưa tay xoa đầu nó

- Em không muốn cảm giác bị đá, thế nên là khi anh có người mới thì cứ nói với em, em sẽ chia tay anh trước tức là em sẽ đá anh, hừmm nghe đến là thấy khó chịu thực sự

- Thôi nào, cứ nghĩ linh tinh cái gì vậy, anh thương em nhất mà

- Hai người kia có thể bớt sến súa đi không hả, nổi hết cả da gà_ Quỳnh dưới nhà nấu cơm nào lên

Nó chỉ biết cười

- Anh không định đi về sao?


- Không hôm nay anh sẽ ở lại với em, dành cả một ngày với em

- Nghe có vẻ cảm động, câu nói không mang tính cà khịa nhưng mà anh thử gọi lại cho chị kia xem có nói gì thì nói

- Thích thì gọi lại, anh chưa có thói quen gọi lại cho ai anh không biết

Vừa nói xong thì điện thoại anh reo chuông

Anh vừa thử nghe máy

" Duy Dương à? Em thực sự rất muốn gặp anh"

" Xin lỗi ai vậy? "

" Gì cơ? Anh đang đùa em đấy à?"

" Có chuyện gì thì nói nhanh đi"

" Em chỉ muốn gặp anh thôi"

" Xin lỗi tôi rất bận"

" Vậy em qua tìm anh nha, anh đang ở trường hả?"

" Đang ở nhà bạn gái, nếu có việc quan trọng lắm thì qua tìm cũng được, tùy cô"

" Anh đừng nói dối em, em không tin đâu, làm gì có ai có thể làm anh rung động ngoài em đươch, anh đừng lừa em"

" Tin hay không tùy cô"

Nói xong Duy Dương tắt máy và ném điện thoại qua một bên

Hà Đan thở dài lắc đầu, con gái dạo này bị mất liêm sỉ tới mức đó rồi sao

- Đấy là em gái bạn cùng nhóm với anh, hôm bọn anh vừa hoàn thành sản phảm thì tổ chức liên hoan, con bé đấy cũng đi cùng và từ hôm đó suốt ngày bám theo anh, còn cứ nghĩ là anh sẽ thích nó, haizz

Duy Dương buông tiếng thở dài

- Bộ nhỏ đấy xinh lắm hả? Tự tin tới mức đó luôn

- Không ai xinh bằng em cả đâu

Duy Dương vừa nói xong Quỳnh dưới nhà lại gào lên

- Hình như em đã quá nể anh rồi, không em sẽ đuổi anh về lâu rồi đấy, eo sến súa ghê vậy

- Để anh gọi Trung Kiên qua vậy

- Thôi không cần đâu, hai người cứ tiếp tục đi, em ổn em ổn

Nó trên này cười phá lên, rõ là hai người đó đang giận nhau nên mới như thế, nó ôm bụng cười mãi, bảo sao mấy nay không thấy Trung Kiên qua.

.

.

.




.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện