Hà Đan suy nghĩ rất nhiều, đặt ra một tỉ thứ trường hợp giả sử, tuy nhiên sau đó nó vẫn bình tĩnh và đã xóa lịch sử tìm kiếm rồi thoát ra đi gọi cho mẹ thông báo đã qua đến nơi, nói chuyện với mẹ một hồi thì tên người yêu cũng tắm xong, đáng nhẽ ra như người khác có chuyện gì giấu giếm thì thường thấy người yêu cầm vào điện thoại mình sẽ có biểu hiện khác hoặc đòi lại ngay nhưng Duy Dương có vẻ chẳng hề có chút lo lắng hay gì cả, anh vẫn bình thản đi qua phòng bên sấy tóc cho nó nói chuyện điện thoại với mẹ.
Lúc sau trả lại điện thoại cho Duy Dương thấy anh cũng bỏ luôn vào túi quần mà không một chút kiểm tra làm nó cũng thấy lạ, rõ ràng tin nhắn hồi nãy chắc chắn không hề bình thường.
Nhưng nó vẫn không hiểu là nếu còn liên lạc với nhau tại sao Duy Dương lại không có chút phản ứng gì khi nó dùng điện thoại của anh thế kia
- Sao đấy? Nhớ mẹ à?
- Không.
.
.
nhưng mà Duy Dương.
.
.
anh còn giữ liên lạc với chị ấy à?
- Hả? Ai cơ?
Duy Dương có vẻ còn hơi bị ngơ ngác, nó cũng không định nói ra nhưng mà chẳng có lí do gì để nó phải im lặng cả, đã yêu nhau thì ít nhất cũng phải tin tưởng nhau, nhưng nếu có nghi ngờ cái gì đấy thì cũng phải hỏi cho ra để đỡ phải suy nghĩ nhiều thôi.
- Không phải là em cố tình kiểm tra điện thoại của anh hay gì mà lúc đó em định gọi cho mẹ thì tin nhắn hiện lên nên em thấy thôi.
Em không có ý gì đâu nhưng mà quan hệ của anh và chị ấy rõ là có chút không phải như người bình thường khác được.
Hiazz thôi bỏ đi, chắc tại em nghĩ nhiều rồi.
Duy Dương cũng không hiểu nó đang nói gì nên lấy điện thoại ra xem, bong bóng chat vẫn chưa kéo xuống, đương nhiên là Duy Dương đã hiểu ra vấn đề và mở tin nhắn ra xem còn đưa trước mắt nó cái điện thoại
- Hôm trước anh đi qua chỗ bạn cùng lớp đại học sinh nhật thì gặp bạn ấy ở đấy, bọn anh chỉ hỏi thăm nhau qua qua rồi thôi.
Tin nhắn mới nhất này là bạn ấy nhờ anh liên lạc hộ với sếp của công ty bên anh giúp bạn ấy thôi, em thực sự không nghĩ gì nhiều đấy chứ? Em ổn không đấy?
- Không.
.
.
anh biết tính em mà, em tò mò thì em muốn biết thôi, hy vọng là không có gì để em thất vọng về anh thôi, em không muốn tin ai thật nhiều rồi phải thất vọng đâu.
- Khiếp nghe cái giọng xem kìa
- Vẫn đáng yêu.
Sao? Anh không thấy đáng yêu à?
- Có.
.
.
em lúc nào mà chẳng đáng yêu
Hà Đan bĩu môi, Duy Dương phì cười rồi đưa điện thoại cho nó cầm rồi khoác vai kéo nó ra ngoàii để gọi
người kia đi ăn.
Tại cái sự bất ngờ của nó chiều nay mà anh đang bận cũng phải bỏ dở đó để vội về đón nó và hai người kia nữa, đã thế nó sẽ ở đây đi du lịch hai ngày không lí do gì anh lại đi làm để cả nó, Trung Kiên và Quỳnh tự đi du lịch được.
Nhưng mà nếu nói trước thì Duy Dương sẽ sắp xếp được lịch sớm hơn và có thể đi chơi
thoải mái hơn.
Thế nhưng giờ ai mà còn đề cập đến vấn đề gây bất ngờ nữa là Hà Đan nhất định sẽ quạo đấy.
Thời tiết ở Singapore rất dễ chịu và đi chơi cũng rất là thích, được cái tiếng Anh của cả bốn đứa đều không có gì đáng lo ngại nên việc giao tiếp với với người dân ở đây cũng không có chút khó khăn gì cả.
Nó lên lịch trình cho hai ngày đi chơi ở đây hết rồi, Duy Dương nghe tới nơi nào cũng chỉ biết chứ chưa đi, vì vốn dĩ Duy Dương không phải kiểu thích đi chơi một mình, hơn nữa qua đây anh làm gì có thời gian mà đi chơi đâu.
Thế nên là dù qua đây nửa năm ngoài các nhà hàng xung quanh chỗ Duy Dương ở ra thì chẳng có nơi nào mà anh biết cả.
Cứ tưởng có Duy Dương sẽ được mở mang thêm nhiều chút, vì ít ra nếu anh đi đến đâu rồi cũng sẽ có nhiều kinh nghiệm thế nên là bốn đứa đi chơi đúng như kiểu khách du lịch thôi, khác nhiều người khác ở chỗ là ai bốn người này ai cũng có thể nói được tiếng Anh còn lại thì không biết gì hết.
Kiểu đi đâu cũng phải dùng map rồi seach các địa điểm đi chơi rồi đọc kinh nghiệm đi Singapore để biết thêm chi tiết thôi.
Đúng là lần đầu tiên đi du lịch nước ngoài vẫn còn hơn bỡ ngỡ, nhưng ít nhất đỡ được khoản tiền thuê khách sạn thế nên là số tiền đó được dùng để đi ăn hết rồi.
Cứ như thế này không biết bao giờ nó mới có đủ tiền để đưa bố mẹ đi du lịch mất.
Có một sự thật là ở bên này xịn thực sự, kiểu đi đâu cũng thấy thích ấy, nhưng tiếc là cái list danh sách địa điểm du lịch nên đi ở Singapore ấy còn dài lắm mà thời gian thì có hạn nên chỉ đi được sương sương những nơi mà người ta thường đến khi tới đất nước xinh đẹp này thôi.
Ở cùng người yêu thì đúng là được nâng như trứng và anh cưng như bảo bối, đi đánh răng cũng có người cõng đi, có người yêu rửa mặt cho, được người yêu sấy tóc, tất cả những việc nhỏ nhặt ấy anh đều làm giúp nó.
Thế nên là Hà Đan mới không nỡ về một chút nào cả
Hai ngày được ở cùng người yêu, cùng đi chơi, được nắm tay và ôm người yêu nhiều một chút ít nhất là
khi về cũng vẫn vui vẻ.
Vì thời hạn visa và cả lịch đi làm của cả 3 đứa thế nên là có muốn ở lại cũng không thể ở được nữa.
Đúng là cuộc vui nào cũng có lúc tàn, cuối cùng vui vẻ hay thích thú mấy cũng phải về nước, không hiểu sao lúc đấy Hà Đan khóc um lên lại làm Duy Dương cảm thấy có chút có lỗi.
Không gặp thì thôi giờ gặp nhau rồi lại xa, lúc đi hào hứng bao nhiêu thì lúc về buồn bấy nhiêu.
- Thôi em nín đi, aizz anh lại không nỡ để em về một mình đâu.
Em đừng khóc nữa
Hà Đan không muốn khóc chút nào nữa nhưng mà nước mắt cứ lười lười chảy ra làm Duy Dương không biết phải như nào
- Em.
.
.
em đừng khóc nữa mà.
Anh xin lỗi.
.
.
xong việc anh nhất định sẽ về nước với em mà
Duy Dương như kiểu cũng sắp khóc đến nơi, cầm tay nó còn run run kiểu cảm thấy có lỗi lắm ấy.
Tuy nhiên thì nó không thể nín được, ôm người yêu một chút nữa rồi phải đi vào trong không muộn giờ bay, quay đi rồi mà nó còn òa khóc chạy lại ôm người yêu thêm lần nữa rồi mới quay đi.
Duy Dương đúng kiểu bất lực nhưng không làm được gì ấy, thực sự lúc này anh rất muốn bỏ tất cả mọi thứ về cùng nó nhưng mà không thể được.
Duy Dương đứng ngơ người nhìn nó bước vào trong, Hà Đan vẫn vác nguyên bộ mặt ủ rủ đó lên máy bay,
nghĩ ngợi kiểu gì mà vẫn cứ chảy nước mắt được.
Suốt gần 4 tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay nó nhắm mắt nhưng chẳng ngủ một chút nào, mặt buồn rười rười lại còn mở nguyên list nhạc