Mùa hè đầu tiên từ lúc bắt đầu đi học đến giờ không được nghỉ hè vì giờ cũng đâu phải sinh viên hay học sinh nữa đâu.
Giờ thì ngày nào cũng phải đi làm hết và đương nhiên là chẳng có cái hè nào ở đây rồi.
Dù trời nóng hay trời lạnh, mưa bão hay thế nào đi chăng nữa thì sáng ra vẫn phải vác xác dậy đi làm, đi làm sắp tròn một năm rồi nhưng mà thi thoảng nó vẫn có tư tưởng là bỏ việc về nhà với mẹ chứ thực sự không muốn đi làm nữa.
Tiền lương để dành tiết kiệm cũng có thể dư ra được một ít, nhưng không biết được bao lâu và nếu nó giữ nó sẽ tiêu hết mất nên đương nhiên an toàn hơn cả là gửi về cho mẹ giữ hộ để sau làm gì thì làm.
5 tháng chờ tên người yêu về nước thật ra cũng không quá lâu, nhưng mà thực sự rất lâu.
Một ngày đẹp
trời của những ngày chờ người yêu về thì Duy Dương nhắn tin bảo là hạn visa chưa hết nên công ty giữ lại thêm nửa năm nửa tức là cuối năm mới được về.
Hà Đan nghe xong phũ phàng tắt máy và dỗi không thèm nghe Duy Dương gọi lại.
Đúng là cái gì cũng có cái mức chịu đựng thôi, nó cảm thấy mình chờ nhiều quá rồi, không hiểu sao
khoảnh khắc này nó cũng không tha thiết cái mối tình này cho lắm nữa.
Đã đang bực mình rồi còn có shipper bấm chuông cửa, nó vừa đặt đồ ăn do hai đứa lười nấu cơm mà cũng lười đi ra ngoài nên order đồ ăn nhanh.
Anh shipper giao hàng rất nhanh nhưng mà tâm trạng nó đang không vui tí nào nào nên mặt khó ở vô cùng.
- Lại sao đấy?
Quỳnh cau mày nhìn nó
- Hoàng Duy Dương bảo là hạn visa đang còn nên vẫn phải ở lại thêm một năm nữa
- Trời.
.
công ty gì lạ thế, hết thời hạn thì cho người ta về chứ giữ người ta bên đó làm gì?
- Ai mà biết được, thôi bỏ đi, xem như không có
Quỳnh cũng thở dài, kể ra thì cũng tội nghiệp, thà nói hẳn là cuối năm về đi đỡ phải chờ đợi, đường này thêm 5 tháng rồi lại thêm 5 tháng nữa thì ai mà chẳng không quạo.
Lần này thì Duy Dương không biết phải ăn nói làm sao với nó nữa rồi
- Ê xuống nhà lấy đồ tao với
Hà Đan liếc nhìn Quỳnh, qua đến nay chân Quỳnh đang bị đau nên đi lại hơi bị khó khăn, nguyên nhân của việc chân đau là hai đứa cầm gối đánh nhau trên giường và Quỳnh đã trượt chân ngã và bị trẹo chân từ hôm qua đến giờ chưa hết đau.
Do lỗi lầm của mình gây ra đương nhiên là nó phải đi giúp Quỳnh rồi.
Vửa mới mở cửa ra
là đập ngay vào mắt tên người yêu đang cười rất tươi đứng trước cửa.
Nó có hơi bị ngạc nhiên nhưng xong lại chỉ muốn đấm Duy Dương vài cái, chừa cái tội vừa đảo.
Hà Đan chẳng nói chẳng rằng gì quay đi vào nhà với khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, đùa chẳng vui chút nào, suýt chút nữa nó đã cục súc gọi bảo chia tay đi luôn rồi đấy.
- Ơ em sao đấy, em không vui à?
- Khôngg.
.
.
nhìn còn không biết à?
Nó gào lên, Quỳnh ngồi trong nhà phì cười, lại được xem cẩu lương nữa rồi
- Thôiii mà, anh chỉ muốn tạo cho em bất ngờ thôi
Duy Dương trưng bộ mặt đáng thương nhìn nó
- Anh có thấy những lần bất ngờ của anh em đều rất VUI VẺ không?
Nó quay lại mỉm cười thân thiện nhìn tên người yêu đang giả vờ đáng thương
- Em sẽ vui mà đúng không? Đương nhiên là em rất vui khi được gặp anh rồi, anh hiểu mà.
Hic nhớ người yêu quá
Duy Dương nói rồi ném liêm sỉ đi lại ôm người yêu, tuy nhiên thì Hà Đan chẳng phản ứng gì cả, nó cứ nghĩ là nó sẽ đấm tên người yêu nhưng mà suy cho cùng thì nó đâu đủ can đảm làm vậy, đó là nói tạm thời chứ sau này thì chưa chắc.
- Em nghĩ mình không nên tồn tại ở đây rồi
Quỳnh thở dài rồi định đứng lên đi vào phòng nhưng mà nhớ ra chân đang đau nên lại ngồi xuống
- Ủa em bị người yêu anh hành hung à?
- Duy Dương, chưa bao giờ em hết ngưỡng mộ về độ thông minh của anh, mới tối hôm qua nó cho em ngã từ trên giường xuống đấy anh
- Hic anh lo sợ tương lai của mình quá
- Em đã tự hứa rằng lúc em gặp em em nhất định sẽ đấm anh nhưng mà khi nãy em nghĩ lại em lại không định đánh anh nữa, nhưng mà Hoàng Duy Dương, hình như em hiền với anh quá rồi đúng không?
- Em có bao giờ hiền à?
Duy Dương mặt ngây thơ nhìn người yêu và đương nhiên là sau đó ăn ngay cái gối ôm ở sopha vào mặt và sau nữa thì ai cũng sẽ biết là nó đã vò đầu Duy Dương rối như tổ quạ và đương nhiên không dừng lại ở đó, nó đấm anh không khác gì bao cát, đáng nhẽ ra người bị đánh sẽ bị đau nhưng không hiểu sao đánh anh xong nó lại bị
đau tay.
Đương nhiên là nó tức không buồn đánh nữa rồi, có ai lúc xa thì nhớ lúc gặp thì đấm nhau như thế này không?
Sau những ngày iu xa khoảng hai năm trời thì cuối cùng Duy Dương cũng đã được chuyển về làm ở Hà Nội chung thành phố với người yêu.
Đương nhiên gặp nhau nhiều hơn nên đấm nhau cũng sẽ nhiều hơn rồi.
Một ngày đẹp trời được chị cùng công ty giới thiệu cho một chỗ xem bói rất hay và đương nhiên là nó không thể không đi vì sự tò mò, dụ Quỳnh đi thì dễ lắm vì Quỳnh cũng hay tò mò giống nó.
Kết quả là hai đứa seach đường đi vừa bị lạc đường vừa lạnh để đi tìm đúng chỗ thầy bói để đi xem.
Ông thầy phán một câu nghe xong nó suýt sặc, thầy bảo là nó phải cưới trong năm nay thì đẹp nhất, qua năm cũng không đẹp mà năm nay thì vợ chồng sẽ thuận hòa hạnh phúc mà sinh được quý tử, nó cố gắng nhịn cười nhưng mà vẫn không cười, cười thầy vả chết.
Năm nay mới 26 tuổi nó còn chưa nghĩ đến chuyện sẽ lấy chồng vì đang
còn trẻ và Duy Dương cũng đang trong đà phát triển sự nghiệp.
Ông thầy còn tốt bụng xem luôn cả ngày cưới các thứ cho cả nó và Duy Dương khi nói tuổi người yêu ra, ông thầy vẫn gật đầu rất hợp nếu cưới trong năm nay.
Vừa bước ra khỏi chỗ đó nó đã gọi cho người yêu kể câu chuyện hay ho, bình thường thì Duy Dương vẫn hay trêu hay là cưới nhau đi nhưng mà nghe xong Duy Dương cũng buồn cười và vẫn câu quen thuộc của mình
“ Hay là mình cưới nhau?”
“ Ai thèm lấy anh?”
“ Em không nghe lời thầy là không được rồi”
“ Anh thuê người ta phán như thế à?”
“ Anh mà thuê được anh thuê phán từ 3 năm trước rồi”
“ Cái gì tự nhiên cưới chồng nghe buồn cười thế”
“ Anh thấy có gì buồn cười đâu, được ở chung nhà với em thích mà”
“ Cũng đúng, nhưng mà thôi đi”
“ Ơ để anh gọi về cho mẹ”
“ Em cũng gọi về cho mẹ em”
Chưa kịp để tên người yêu nói thêm câu nào nó đã tắt máy để gọi về kể về câu chuyện thú vị mà nó với Quỳnh cười nãy giờ, Quỳnh cười vì Quỳnh chưa được cưới chồng còn nó thì phải cưới rồi.
“ Mẹ ới.
.
.
con lấy chồng nhớ”
“ Mày bị điên à con?”
“ Nhưng mà con lỡ.
.
.
”
“ Cái gì đấy Đan?”
Nghe giọng mẹ quạo thực sự, buồn cười lắm nhưng mà nó vẫn cố gắng nhịn cười
“ Con lỡ đi xem bói và thầy bảo cưới trong năm nay mới đẹp, thuận vợ thuận chồng sinh được quý tử?”
Nó nghe hẳn tiếng thở phào của mẹ, hic mẹ đang nghĩ cái gì thế này
“ Nhưng mà con định cưới một mình à con? Ít nhất thì bố mẹ nó phải lên nói chuyện đàng hoàng rồi cưới xin gì thì cưới chứ”
“ Vâng ạ, thầy bảo tháng 11 cưới tức là còn hơn 1 tháng nữa thôi ấy mẹ”
“ Điên à? Gì mà vội thế?”
“ Thì thầy bảo thế con biết đâu”
“ Thì để mẹ xem như nào, xem nhà Duy Dương như nào”
“ Há há con lừa mẹ đấy, con với Quỳnh mới đi xem bói, ông thầy kêu con là cưới trong năm nay thì đẹp nên con gọi về trêu mẹ hí hí ai mà cưới xin gì”
“ Bố cái con.
.
.
mẹ thì đang bận”
“ Ơ nhưng mà con cưới chồng thật thì sao?”
“ Ai lấy mày?”
“ Ơ mẹ.
.
.
giờ là con nghiêm túc đấy”
“ Thôi đi mẹ đang bận đã”
Nói rồi mẹ cúp máy cái rụp làm nó không kịp nói thêm câu nào, nhưng nghĩ lại vẫn rất buồn cười.
Suốt cả đoạn đường đi về, rẻ vào vài chỗ ăn vặt vừa ăn nó và Quỳnh cứ nghĩ đến lại vẫn buồn cười.
Không biết là đi xem bói hay đi mua nụ cười, chứ bình thường nó đã cười nhiều lắm rồi giờ nghe xong vụ này cứ nghĩ đến không hiểu sao lại buồn cười.
Với người ta chuyện cưới xin là chuyện hệ trọng cả đời cần phải nghiêm túc nhưng không hiểu kiểu gì nghe đến việc được lấy chồng nó lại buồn cười, trường hợp này nó vẫn chưa bao giờ nghĩ qua.
Còn đang ngồi ăn kem giữa cái thời tiết mùa Thu hơi lạnh này thì mẹ Duy Dương gọi làm nó suýt bị sặc, cái gì thế này.
Chắc chắn là Duy Dương đã kể với mẹ rồi nhưng mà ai mà nghĩ được mẹ Duy Dương sẽ gọi hỏi nó đâu.
Thì đúng là gọi hỏi sương sương về chuyện nó đi xem bói thì nó cũng có kể qua rồi mẹ Duy Dương còn xin số điện thoại của mẹ nó