Cả ngày hôm đó, kể từ khi về lại từ nhà Lâm Phong, Di Giai cứ đờ đẫn nghĩ ngợi, không thể tập trung vào việc gì.
Trong đầu cô cứ nhớ mãi hình ảnh lưu manh cùng với mấy lời nói ám muội của anh.
Gương mặt nhỏ dường như không lúc nào thôi ửng hồng.
Buổi tối, cô lên giường nằm, đột nhiên nhớ tới trước kia chưa quen nhau, có người nào đó đã nói anh không có hứng thú với kiểu người như cô, vậy mà bây giờ ở trước mặt cô bày ra dáng vẻ không đứng đắn kia!
Nhưng mà càng nghĩ cô càng thấy tức giận, trong lòng nảy sinh đủ thứ giả thuyết, có phải là trước đây anh từng quen với mấy cô gái ngực tấn công, mông phòng thủ đó không?
Quen nhau cho đến hiện tại, cô cũng chưa từng hỏi anh trước đây đã có quen ai chưa, nhưng hôm nay, cô đột nhiên nảy sinh chút ghen tuông với quá khứ kia của anh.
Trong lòng dây dưa khó chịu muốn chết, cô quyết tâm trút giận lên anh.
Nghĩ là làm, cô mở khung chat với “Kỵ sĩ một mí” lên rồi nhắn tin cho anh.
[Giai Giai xinh đẹp: Lâm đại thiếu gia, mình nhớ lúc trước có người từng nói chỉ thích mẫu người ngực nở mông cong, hoàn toàn không có hứng thú với cái người khiêm tốn như mình mà nhỉ?]
Ở bên này, Lâm Phong vừa tắm xong, trên tay vẫn còn cầm cái khăn lau khô tóc.
Nhìn thấy điện thoại báo có tin nhắn tới, anh liền mở ra coi.
Đọc xong, anh có chút tái mặt.
Cách màn hình điện thoại nhưng anh vẫn cảm nhận được sự tức giận không hề nhỏ của bạn gái má lúm.
Anh nuốt nước bọt một cái, không nhắn tin lại mà trực tiếp gọi đi.
Mấy chuyện này hẳn là nên giải thích trực tiếp mới được.
Nhìn dãy số nhấp nháy trên màn hình điện thoại, Di Giai hừ một tiếng, quyết định ngó lơ luôn, cô dù muốn nghe giải thích, nhưng lại không muốn nghe giọng của ai kia.
Mà người kia cứ dai như đĩa, gọi đi mãi, dù không có ai nghe.
Mãi một lúc sau, căn phòng cũng yên tĩnh lại, người bên kia cũng không thèm gọi nữa.
Di Giai càng thêm buồn bực, cô ngồi trên giường xếp bằng, đấm đấm vào con gấu bông như trút giận: “Nam nhân đúng là đều giống nhau, một chút kiên nhẫn cũng không có!”
Đột nhiên, màn hình điện thoại lại có thông báo tới, chỉ có vỏn vẹn mấy chữ “mở cửa”, kèm theo đó là tiếng đập cửa.
Hừ anh lại dám trèo sang ban công nữa!
Cô tiến đến gần cửa, nhưng lại không có động thái mở, chỉ nói vọng ra: “Cậu cứ chơi một mình ở ngoài đó!”
“Cậu không mở, mình lập tức sang gõ cửa chính nhà cậu, để ba mẹ cậu mở cửa!”
Cô nghiến răng, giỏi lắm, còn dám uy hiếp cô cơ đấy!
Không muốn, nhưng cũng không còn cách nào khác, cô không muốn kinh động đến ba mẹ, cho nên hậm hực mở cửa ra.
“Có chuyện gì?” Di Giai đến nhìn Lâm Phong cũng không thèm, giọng điệu khinh khỉnh.
Nhìn thấy hai cái má bánh bao phồng lên kháng nghị, Lâm Phong không nhịn được cười, trực tiếp ôm người vào lòng dỗ dành.
Mặc cho Di Giai kháng cự, Lâm Phong vẫn ôm chặt cô không buông, nhẹ giọng: “Sao đột nhiên lại nói đến chuyện đó, rồi giận dỗi như vậy?”
“Chỉ là nhớ đến có người trước sau bất nhắc, còn nữa có phải trước đây cậu từng quen mấy cô bạn gái như vậy không? Có phải từng làm cái gì không đứng đắn không?” Cô tức giận buông một tràng chất vấn anh.
Anh vô tội nói: “Không có, trời đất chứng giám, cậu là người con gái đầu tiên và duy nhất của mình, trước cậu chưa từng có ai, chứ đừng nói đến chuyện làm trò mèo gì!”
“Thật không?”
“Đương nhiên rồi, mình mà nói dối, thì mình lập tức gặp báo…”
“Được rồi, đừng nói gỡ, mình tin cậu!” Biết anh định thề thốt, cô trực tiếp chặn lại, không để anh nói hết câu.
Dỗ được cô gái nhỏ, Lâm Phong mững rỡ, thở ra một hơi, nhưng cũng thấy chút vui vẻ vì bạn gái mình biết ghen.
Anh không bỏ qua cơ hội trêu cô: “Dáng vẻ ăn giấm chua của bạn gái nhỏ cũng thật mẹ nó dễ thương!”
Cô bị anh trêu, đỏ mặt nói: “Mình mới không có!”
Sợ cô lại giận, anh thôi không trêu cô nữa, kéo người cùng ngồi xuống xích đu tổ chim ngoài ban công.
Ngẫm nghĩ lại, trước đây anh đúng là từng nói không thích mẫu người khiêm tốn như cô, bây giờ lại như tự vả mặt mình.
Nghĩ gì đó, anh lại cười có chút mờ ám, thì thầm vào tai cô: “To quá cũng không tốt, bé bé vẫn là đáng yêu hơn!”
“Cái gì mà bé bé…” Cô thoạt đầu không hiểu anh đang muốn nói gì, sau đột nhiên hiểu được ý tứ của anh, tim đập loạn nhịp, cả người nóng lên, mặt đỏ tới mang tai, mắng: “Cậu… cậu không biết xấu hổ!”
Di Giai thưởng thức dáng vẻ bối rối ngượng ngùng của cô gái nhỏ nhà mình đến muốn nghiện luôn rồi.
Cứ thích trêu cô đến khi đỏ cả mặt, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng anh nữa thì thôi.
Thấy cô định đứng dậy bỏ đi, anh liền nắm chặt tay cô giữ lại, một tay ôm lấy eo cô, một tay chế trụ sau gáy cô, áp đôi môi của mình lên môi cô, tham lam hút đi mật ngọt.
Cô ú ớ mở tròn mắt trước nụ hôn bất ngờ của anh, hai tay đặt trước ngực anh đẩy mạnh nhưng không thể thoát ra, cứ thế bị nụ hôn mang theo hơi thở mát lạnh của anh quấn lấy.
Nụ hôn lần này không đơn thuần như nụ hôn đầu.
Lâm Phong đã có kinh nghiệm hơn.
Hơn nữa, con trai một khi phá giới thì đều tự biết sẽ làm gì tiếp theo, giống như một loại bản năng.
Qua một lúc, Di Giai cảm thấy mình như bị rút cạn sinh khí rồi, thì người nào đó mới luyến tiếc buông tha.
“Cậu… cậu thật sự là lưu manh!” Cô ấm ức muốn bật khóc khi cứ bị anh trêu chọc.
“Có muốn thấy mình lưu manh hơn không?”
Anh vừa nói vừa tiếp tục tiến đến gần cô.
Sợ anh sẽ lại hôn mình, cô vội vàng lấy tay che miệng lại, tỏ ý kháng cự.
“Không… không cần, mình không muốn thấy…” Cô nhỏ giọng nói.
Thấy vẻ sợ sệt của cô gái nhỏ, Lâm Phong bật cười, khẽ vỗ vỗ đầu cô: “Đừng sợ, mình đã hứa với cậu, sẽ không nuốt lời.
Chúng ta còn nhiều thời gian, không gấp!”
Dù anh thật sự đôi lúc có những ham m.uốn vượt xa sự cho phép, nhưng vẫn luôn biết kiềm chế và dừng lại đúng lúc.
Anh yêu cô, trên hết vẫn là tôn trọng và trân quý cô.
“Được rồi, mọi chuyện đã giải thích rõ với cậu, không được nghĩ ngợi lung tung gì nữa, mau đi ngủ!” Anh nói.
“Mình… mình đợi cậu về rồi sẽ vào ngủ…” Cô lí nhí nói.
“Không cần, mau vào đi, nhìn cậu ngoan ngoãn vào phòng thì mình sẽ về.”
Di Giai gật gật đầu, nhanh chân đi vào phòng, trước khi đóng cửa cẩn