Di Giai quyết định vứt hết mọi lo lắng ra sau đầu, tập trung nấu ăn.
Cô rất muốn làm bánh kem cho Lâm Phong, nhưng mà mẹ Lâm nói ba Lâm buổi chiều trở về, sẽ mang theo bánh kem đã đặt sẵn luôn.
Thôi thì để sau này có cơ hội, cô sẽ tự tay chuẩn bị bánh kem sinh nhật cho anh vậy.
Di Giai làm bếp chính, còn Lâm Phong làm phụ bếp.
Lâm đại thiếu gia từ nhỏ không động tay đến việc gì, bây giờ lại bận rộn tay chân ở bên cạnh Di Giai.
Có điều, anh rất thành thạo, cũng làm rất tốt, không hề vụng về lúng túng.
Di Giai ngạc nhiên: “Em không ngờ anh lại giỏi như vậy đấy.”
Lâm Phong cao ngạo: “Anh là ai cơ chứ, có việc gì làm khó được anh?”
Di Giai hừ lạnh: “Vừa khen anh một chút anh đã lên mặt rồi.” Nói rồi cô lại tập trung chuyên môn của mình, sợ nói thêm một câu anh sẽ không đáp xuống đất được mất.
Lâm Phong nhìn Di Giai tất bật, rất ra dáng một cô vợ đảm.
Anh bất chợt không cầm lòng được, cứ thế hôn lên má cô một cái.
Di Giai bị hôn trộm vô cùng bối rối: “Anh làm gì vậy, lỡ đâu Lâm Vĩnh bất ngờ đi xuống nhìn thấy chúng ta thì sao?”
Nỗi sợ của Di Giai làm Lâm Phong bật cười: “Thằng nhóc đó dám hé miệng, xem anh xử lý nó thế nào.”
Mà ở góc cầu thang, có một cậu nhóc đang kinh ngạc trợn tròn mắt.
Cậu vừa trông thấy cái gì thế? Anh trai… anh trai cậu hôn chị gái xinh đẹp?
Cậu có nhìn lầm không? Đây là thật hay đang mơ? Lâm Vĩnh tự hỏi chính mình.
Nếu không phải mơ, vậy anh trai cậu và chị gái xinh đẹp đang quen nhau sao?
Nếu vậy thì thật tiếc cho chị gái xinh đẹp, ai đời lại chịu quen ông anh tính cách thối nhà cậu.
Có điều, đúng là chuyện của anh trai, cậu đều không dám nhiều lời, cũng không dám nói lung tung.
Cộng thêm, vừa rồi còn nghe mấy lời hăm he của anh trai, cho cậu mười lá gan cũng không dám hành động sai lầm.
Coi như cậu giả mù giả điếc vậy.
Cậu chính là không thấy gì, không nghe được gì.
Lâm Vĩnh cảm thấy mình nên làm như vậy, liền quay đầu trở lại phòng.
Vừa rồi cậu thấy đói muốn xuống bếp tìm gì ăn, nhưng tự dưng hiện tại không còn thấy muốn ăn nữa, tốt nhất là lên phòng ngủ.
Dưới này, Di Giai vẫn thấy không yên tâm, sợ Lâm Phong lại tiếp tục không đứng đắn, liền cảnh cáo anh: “Anh nghiêm túc cho em đấy, còn dám hôn em thì tối nay đừng hòng nhận quà sinh nhật.”
Lâm Phong sợ chọc giận cô gái nhỏ nhà mình, thành thực làm việc của mình, không dám manh động thêm.
Hai người bận rộn trong bếp thêm một lúc thì mẹ Cố cũng tay xách nách mang về tới, không lâu sau thì ba Cố cũng mang bánh kem về.
Di Giai căn bản cũng đã nấu nướng xong, chỉ cần chuẩn bị thêm ít trái cây mẹ Lâm đem về là được.
Đã xong xuôi mọi thứ, Di Giai xin phép trở về nhà tắm rửa sửa soạn lại.
Sáu giờ tối, cô cùng ba mẹ Cố sang Lâm gia nhập tiệc.
Vì có mặt người lớn, Di Giai chọn một chiếc váy voan màu hồng kiểu dáng sơ mi tay dài có thắt nơ với họa tiết hoa nhí xinh xắn.
Mái tóc xõa dài sau lưng.
Trông cô vô cùng nền nã và nữ tính.
Lâm Phong cũng đến là ngẩn ngơ, quên luôn việc mời ba mẹ Cố và cô vào nhà.
Đến khi mẹ Lâm thấy thằng con trai nhà mình ngốc cả ra, mới vội lên tiếng nhắc nhở: “Con còn đứng ở đấy làm gì, mau mời cô chú Cố và Tiểu Giai vào.”
Lâm Phong bừng tỉnh, lễ phép: “Mời mọi người vào nhà ạ.”
Hai gia đình đã tập hợp đủ, cả Lâm Vĩnh cũng đã từ trên phòng đi xuống.
Cậu cứ liếc mắt nhìn về phía anh trai và chị gái xinh đẹp Di Giai.
Hình ảnh anh trai cậu hôn chị gái vẫn còn mãi trong đầu, cậu không cách nào quên đi được.
Có điều, cũng chỉ là len lén nhìn, len lén suy nghĩ, chứ tuyệt không dám hé miệng.
Cậu vẫn còn rất yêu cuộc sống này, không dại mà đùa với lửa.
Đến khi thấy anh trai mình còn nghe lời chị gái xinh đẹp cầu nguyện rồi thổi nến, điều mà trước nay đánh chết anh trai cũng không làm, Lâm Vĩnh càng thêm kinh động.
Đây có phải cái mà người lớn hay nói là sức mạnh tình yêu gì đó không? Cho nên, anh trai nhà cậu mới dễ dàng bị chị gái xinh đẹp khuất phục?
Về phía Lâm Phong, anh không cảm thấy việc mình làm có gì lạ đến nỗi ba mẹ và thằng nhóc Lâm Vĩnh kinh ngạc thế kia.
Đối với anh, chỉ cần là chuyện Di Giai thích, anh đều sẽ vui vẻ làm.
Huống hồ, anh cũng hi vọng mong ước sinh nhật của mình sẽ thành hiện thực, bởi vì mong ước này có liên quan đến cô.
Lâm Phong thổi nến xong, mọi người liền đồng thanh: “Chúc mừng sinh nhật.”
Ba mẹ Cố cũng không biết tặng gì cho Lâm Phong, liền đưa cho anh một phong bì: “Mừng con tuổi mới.”
Lâm Phong hơi ngại, anh định từ chối nhưng lại nghĩ là sinh nhật anh, mà ba mẹ Cố đã có lòng, anh không nhận cũng không tốt lắm.
Cho nên, lễ phép nhận, không quên nói cảm ơn.
Mẹ Cố lại quay sang hỏi Di Giai: “Tiểu Giai, con không chuẩn bị quà cho Tiểu Lâm à?”
Di Giai giật thót, ấp úng: “Dạ… quà của con đã đưa trước đó rồi ạ.”
Lâm Phong cũng rất phối hợp gật đầu.
Cũng may, ba mẹ Cố cũng không hỏi đến nữa.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Ba mẹ Lâm đều không ngừng khen tay nghề của Di Giai, món nào cũng gắp liên tục.
“Tiểu Giai nhà chị đúng là giỏi giang tháo vát.
Học giỏi, ngoan ngoãn, mà nữ công gia chánh cũng biết.” Mẹ Lâm nói.
Mẹ Cố được khen nhưng không kiêu ngạo: “Chị quá lời rồi, Tiểu Giai vẫn còn thiếu sót nhiều lắm.”
Ba Cố không nói gì, chỉ khẽ cười.
Trong lòng ông tự dưng nghĩ, mối quan hệ “mẹ chồng – nàng