100 ngày đếm ngược đang dần trôi đi, tất cả học sinh đều ngày ngày cố gắng, giành giật cơ hội được vào đại học.
Cả nhóm Di Giai cũng không ngoại lệ, thời gian này hầu như luôn cùng nhau học nhóm.
Ngoài mục đích chính là để vào được đại học, thì ai cũng có những lý do riêng của mình.
Di Giai và Lâm Phong muốn cùng nhau đi đến tương lai, nơi mà cả anh và cô sẽ có cuộc đời của riêng mình.
Giai Ý đã hứa với ba mẹ nếu không đạt kết quả tốt sẽ đi du học.
Cho nên, cô phải cố gắng hết sức để không phải đi du học, không phải xa Cao Vĩnh Gia.
Cao Vĩnh Gia tất nhiên là muốn cùng Giai Ý vào chung một đại học cho nên một người bình thường không quan tâm đến việc học như cậu, cũng phải căng mình lên mà học ngày học đêm, chỉ vì lời hứa với bạn gái.
Hơn nữa, phải vào đại học thì cả hai mới được công khai hẹn hò, bảo cậu làm sao có thể không cố gắng.
Hiểu Tâm thì không cần phải nói, với một con mọt sách như cô ấy, thì đậu đại học chính là lý tưởng cả đời học sinh theo đuổi.
Tuy vậy, cô còn một lý do khác, chính là việc đã hứa hẹn với Hàn Tuấn sau khi cả hai vào đại học, sẽ cho cậu một câu trả lời chính thức về việc hẹn hò.
Khỏi phải nói, Hàn Tuấn của chúng ta, chỉ vì hứa hẹn này của Hiểu Tâm mà ngày học, đêm học, mặc cho đôi mắt thâm quầng.
Chỉ duy Hà Nhi và Lục Huy là không có lý do riêng nào, cũng không có động lực gì để theo đuổi.
Chỉ vì bị ảnh hưởng bởi không khí nghiêm túc và quyết tâm của nhóm bạn, cho nên cũng phải lao đầu vào học.
***
100 ngày đã chính thức kết thúc, kỳ thi đại học đã đến.
Buổi tối trước ngày thi đại học, Di Giai căng thẳng đến nỗi không ngủ được.
Cô cứ lăn qua lăn lại trên giường.
Trước giờ cô vẫn thế.
Mỗi lần đến kỳ thi quan trọng là cô lại áp lực rồi suy nghĩ mãi về nó.
Đến mức, đôi lúc cô cảm thấy sợ hãi.
Một lúc sau, cô quyết định sẽ nhắn tin cho Lâm Phong.
Tin nhắn vừa gửi đi, anh đã lập tức gọi điện thoại lại cho cô.
“Sao vậy? Không ngủ được à?”
“Em lo lắng quá.
Ngày mai là thi rồi.”
“Nghe lời anh nhắm mắt ngủ đi.
Đừng lo lắng gì cả.
Em chắc chắn sẽ làm tốt.”
Di Giai nghe lời Lâm Phong nhắm mắt lại, cố gắng dỗ dành mình vào giấc ngủ.
Thế nhưng, thế nào cô cũng không ngủ được.
“Em vẫn không ngủ được.” Di Giai buồn bực nói.
Lâm Phong chợt đề nghị: “Anh hát cho em nghe nhé?”
Di Giai nói được.
Cô cũng rất mong chờ được nghe anh hát.
Lâm Phong nghĩ nghĩ một chút rồi bắt đầu hát.
“…shì nǐ ràng wǒ kànjiàn gānkū shāmò kāi chū huā yī duǒ
(chính em là người đã cho anh biết được giữa sa mạc khô cằn kia cũng có thể nở hoa.)
shì nǐ ràng wǒ xiǎng yào měitiān wèi nǐ xiě yī shǒu qínggē
(cũng chỉ mình em là người khiến cho anh muốn ngày ngày sáng tác tình ca)
yòng zuì làngmàn de fù gē
(những đoạn điệp khúc lãng mạn nhất)
nǐ yě qīng qīng de fùhè
(có em cạnh bên nhẹ nhàng phụ họa)
yǎnshén jiāndìngzhe wǒmen de xuǎnzé
(ánh mắt kiên định minh chứng cho chọn lựa của đôi ta)
…”
Hát hò vốn là điểm yếu của Lâm Phong, cho nên anh rất ngại hát.
Nhưng để phân tán nỗi sợ của cô, anh sẵn sàng hát cho cô nghe.
Mặc dù có chệch nhịp, mặc dù giọng hát có phô, nhưng Lâm Phong không biết, đối với Di Giai mà nói, đây là bài hát hay nhất cô từng nghe.
Bài hát do chính người cô yêu hát.
Tựa đề là “Có chút ngọt ngào” nhưng cô lại thấy vô cùng vô cùng ngọt ngào mới đúng.
Hình như Lâm Phong luôn là liều thuốc an thần, anh chỉ vừa hát một lúc thì cô đã ngủ rồi.
Còn vừa ngủ vừa nhoẻn miệng cười.
Bên này Lâm Phong hát đến bài hát thứ ba, đã nghe tiếng thở đều đều của Di Giai.
Biết cô đã ngủ, anh khẽ cười, nói vào điện thoại: "Ngủ ngon má lúm nhỏ”, rồi đặt điện thoại sang một bên, suy nghĩ về điều gì đó.
Ngày mai hành trình chinh phục lời hứa của cô và anh đã bắt đầu.
Lời hứa cùng vào TH, lời hứa cùng nhau vẽ nên tình yêu tươi đẹp và tự do, và cả lời hứa cho cô cuộc sống như cô mong muốn.
Anh có chút nôn nao, muốn thi thật nhanh, để có thể nhanh thêm một chút, cùng cô tự do tay nắm tay mà không lo sẽ bị ba mẹ cô phát hiện, cũng muốn nhanh cho cô những thứ tốt đẹp nhất.
Miên man nghĩ ngợi một lúc, Lâm Phong đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Anh còn nằm mơ, trong mơ anh thấy mình đang chở cô đi khắp nơi trên chiếc moto.
Cô ngồi sau lưng anh, vẻ mặt rạng rỡ, chốc chốc còn cười rộn lên.
***
Buổi sáng, Di Giai dậy chuẩn bị rất sớm.
Cô còn được mẹ làm cho bát mì cổ vũ, trong bát mì mẹ cô còn xếp 1 cây xúc xích, 1 số năm được cắt tỉa từ quả cà chua và một quả trứng gà, ngụ ý muốn cô thi đều được điểm tối đa các môn là 150.
Trước khi ra khỏi nhà, ba mẹ còn dặn dò động viên cô rất nhiều.
“Cố lên nhé con gái, đừng quá căng thẳng, cứ dốc hết sức mình là được.”
“Ba con nói đúng, mẹ tin với năng lực của con, con sẽ làm tốt thôi.”
Di Giai cố gắng nở nụ cười cho ba mẹ yên tâm: “Con sẽ cố gắng thi tốt ạ”, thực chất bên trong cô đang lo lắng muốn chết.
Thà là ba mẹ đừng nói gì cả, hẳn là cô sẽ dễ chịu hơn, đằng này nghe mấy lời gửi gắm đầy tin tưởng và mong chờ của ba mẹ, cô càng thêm áp lực phải làm tốt tránh làm ba mẹ thất vọng.
Bên này, ba mẹ Lâm Phong cũng dặn dò anh thi tốt, nhưng chỉ nói đơn giản hai chữ “cố lên” mà thôi, tránh nói nhiều vì họ tin tưởng vào anh, biết anh sẽ luôn bình tĩnh và làm tốt.
Xong xuôi, Lâm Phong mang xe ra, đúng lúc Di Giai cũng vừa ra đến.
Cô chú ý nhắc nhở anh thêm một lượt: “Anh đã đem đủ bút viết và giấy tờ rồi chứ?”
Lâm Phong gật đầu: “Ừ, đã đầy đủ hết.”
Di Giai lúc này mới yên tâm: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Cả hai đến trường vẫn còn rất sớm, nhưng trong sân trường đã đầy kín học sinh, trước cổng trường thì có rất nhiều phụ huynh đang đứng dặn dò con gái.
Ba mẹ Cố vốn dĩ muốn