Nghe được những lời này, tâm tình Di Giai đã tốt hơn nhiều.
Cô cảm thấy, mọi thứ cô làm đều xứng đáng.
Bây giờ, cô rốt cuộc cũng có thể nhẹ lòng rồi.
Cô ngước đôi mắt vẫn còn đọng nước của mình nhìn Lâm Phong mỉm cười: “Nếu vậy thì anh phải ở bên em cả đời để không ai có thể cướp em được.”
Lâm Phong khẽ lau nước mắt cho Di Giai: “Anh sẽ bên em cả đời.” Lần này là lời hứa kiên định, cả đời không thay đổi.
Dù có ra sao, anh cũng sẽ không ngu ngốc buông tay cô lần nữa.
“Tin anh, anh đã hứa cho em cuộc sống như mong muốn, anh nhất định làm được.”
“Em tin anh.
Mãi mãi tin anh.” Di Giai không do dự đáp.
Cô chưa bao giờ ngừng tin tưởng anh.
Đại học cũng không phải là tất cả, lỡ năm nay, có thể hẹn đến năm sau.
Anh là người có chí hướng, nhất định sẽ thành công.
Cô sẽ chờ anh, cũng sẽ luôn cùng anh cố gắng.
Cao trào qua đi, Di Giai cảm thấy có chút đói bụng.
Cô ở trong lòng anh nũng nịu: “Em muốn ăn gì đó.”
Lâm Phong cười, anh đã biết trước thể nào khi tỉnh dậy cô cũng sẽ đói bụng mà.
“Chờ anh một lát, anh đi lấy thức ăn cho em.” Anh nói.
Di Giai vẫn còn ám ảnh những chuyện vừa xảy ra, cô không chịu buông tay Lâm Phong ra.
Biết nỗi sợ của cô, anh cúi người hôn lên trán cô trấn an: “Đừng lo, anh đi sẽ nhanh về thôi.
Anh đã nói sẽ không rời bỏ em nữa, anh sẽ không gạt em.
Huống hồ…” Mấy lời cuối, anh khẽ thì thầm vào tai cô: “…Cơ thể em anh đều nhìn thấy hết… anh phải chịu trách nhiệm với em.”
Di Giai cảm thấy mặt mình nóng lên, cô mắng anh: “Anh… Lúc nãy còn dám nói là nhân viên khách sạn thay quần áo cho em… Anh thật sự lưu manh…”
Lâm Phong nhếch môi: “Đó chưa phải việc lưu manh nhất…” Anh còn muốn nói, vừa rồi anh và cô còn rất cuồng nhiệt, nhưng mấy lời này đều nhịn lại.
Di Giai không nghe nổi mấy lời ám muội của Lâm Phong nữa, dứt khoát xua đuổi anh: “Anh… anh nhanh đi… em đói lắm rồi…”
Lâm Phong bật cười, xoay người rời đi.
Còn lại một mình trong phòng, Di Giai ôm lấy gương mặt đỏ bừng của mình.
Cô lại khẽ mân mê bộ quần áo của anh mà cô đang mặc trên người.
Có hơi ấm của anh, có hương vị của anh.
Nhưng nghĩ đến việc anh chính tay mặc lên người cô, cô lại không nhịn được xấu hổ… Còn nữa…anh… anh có chê cô bé quá không?
Di Giai càng nghĩ càng không có lối thoát, cô cứ vào đầu bứt tai, rồi lại vùi mặt xuống hai đầu gối.
Mãi đến khi nghe cửa phòng mở, biết anh đã trở lại, cô mới lấy lại bình tĩnh, vờ như không có gì.
Lâm Phong đã trở lại cùng với tô cháo thịt bằm nóng hổi trên tay.
Anh đặt bát cháo lên bàn, rồi vuốt tóc cô cưng chiều: “Em chờ có lâu không? Cháo nấu lâu đã nguội, nên anh phải hâm lại cho nóng.”
Di Giai lắc đầu, tỏ ý không sao, lại hỏi: “Nhưng sao khách sạn lại có sẵn cháo vậy ạ?”
“Lúc đưa em về đây anh đã nhờ người chuẩn bị sẵn vì lo em tỉnh dậy sẽ đói.”
Biết cháo là Lâm Phong chuẩn bị, Di Giai trong lòng ấm áp vô cùng.
Thấy không, rõ ràng là lo cho cô đến vậy, mà lúc nãy còn giả vờ lạnh lùng!
Cô chồm người hôn chụt lên môi anh một cái, tinh nghịch: “Coi như anh biết lấy công chuộc tội.
Em tha cho anh, còn thưởng thêm nữa đấy.”
Lâm Phong véo má Di Giai: “Lắm trò quá đi”, lại bảo cô: “Nào mau ăn đi, cẩn thận nóng nhé.”
Di Giai làm nũng: “Anh đút cho em cơ…”
Lâm Phong bật cười, cầm lấy bát cháo cẩn thận thổi từng muỗng cho Di Giai.
Di Giai đương nhiên vô cùng hưởng thụ với sự chăm sóc của Lâm Phong.
Cô ngoan ngoãn há miệng chờ anh đút cháo.
Cháo cũng đã ăn xong, Lâm Phong cẩn thận lấy khăn giấy lau miệng cho Di Giai.
Đột nhiên trên chương trình tivi mà Di Giai đang xem phát đoạn quảng cáo phim mới của một nam diễn viên.
Chính là cái tên Vương gì đó mà lúc nãy cô có nhắc tới.
Lâm Phong hấng giọng: “Vương đại thần là tên này sao?” Vừa nói anh vừa chỉ tay lên màn hình.
Di Giai không hề nhớ chuyện mình đã lỡ miệng nói bậy lúc đang say, thành thực gật đầu: “Đúng vậy, anh cũng biết Vương đại thần sao?”
Lâm Phong gật gù: “Ừ, vừa nãy trong lúc không tỉnh táo em có nhắc đến.”
Di Giai giật mình: “Hả, em nhắc đến sao? Em… em đã nói gì vậy?” Nhìn sắc mặt hơi không vui của Lâm Phong, Di Giai có dự cảm không lành.
Chẳng lẽ cô đã nói điều gì không nên nói sao?
Lâm Phong ngã người tựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, giọng điệu vu vơ: “Cũng không có nói gì nhiều, chỉ nói tên đó đẹp trai gì đó, còn so sánh với anh.”
“Ah… anh đừng nghe mấy lời em nói lúc không tỉnh táo… Với cả có phải em vẫn chọn anh đẹp trai hơn không?” Di Giai hơi căng thẳng, lí nhí hỏi Lâm Phong.
“Nếu em chọn tên đó đẹp trai hơn thì em còn yên thân với anh chắc?”
Di Giai nịnh nọt: “Anh thấy không, lúc em say mà vẫn luôn xem anh là nhất!”
Lâm Phong nhếch môi: “Không phải em vừa nói lời nói lúc không tỉnh táo đừng nên nghe sao?”
Di Giai cười hề hà: “Nhưng riêng vị trí của anh trong lòng em thì dù tỉnh hay say vẫn luôn là số một.” Vừa nói cô vừa ôm lấy cánh tay anh nũng nịu.
Lâm Phong cuối cùng bật cười trước sự lươn lẹo của bạn gái nhà mình, khẽ véo mũi cô cưng chiều, rồi lại kéo cô vào lòng mình.
Anh khẽ siết chặt cô, tìm