Vì để chuẩn bị cho việc đến TH nhập học trước một tháng, Di Giai đã chính thức nghỉ việc ở chỗ mẹ Cố.
Cả ngày hôm đó, ba mẹ còn dành thời gian ra đưa cô đến trung tâm thương mại để mua sắm đồ đạc.
Nào là quần áo mới, nào là vật dụng cần thiết trong nhà, cứ lựa hết món này đến món khác.
Cuối cùng là đồ đạc chất đầy cả một xe.
Về nhà Di Giai còn loay hoay thu dọn sắp xếp đồ đạc vào hành lý của mình.
Cô đương nhiên không quên mang theo chiếc cốc đôi cùng quả cầu nhạc 3D mà Lâm Phong đã tặng theo.
Vừa sắp xếp đồ đạc, cô vừa hưng phấn hát hò.
Tâm trạng cô phải nói là đặc biệt náo nức mong chờ.
Tất cả mọi thứ cơ bản đã chuẩn bị đâu đó xong xuôi, Di Giai cùng Hiểu Tâm được ba mẹ Cố hộ tống đến thành phố C trước một hôm để sắp xếp đồ đạc vào nhà mới.
Đây là căn nhà mà ba mẹ Cố và ba mẹ Hàn đã mua lại để tiện cho Di Giai và mấy cô bạn ở để đi học.
Trước mắt Di Giai và Hiểu Tâm sẽ dọn vào trước, đợi thêm một tháng nữa, Giai Ý và Hà Nhi sẽ đến sau.
Phải đến chiều thì căn nhà mới được trang hoàng dọn dẹp xong xuôi.
Ba mẹ Cố trước khi về còn đưa Di Giai và Hiểu Tâm ra ngoài ăn tối.
Thành phố C so với thành phố B nơi Di Giai sống không khác mấy, vẫn nhộn nhịp, tấp nập, chỉ có khác là thành phố C này có nhiều trường đại học, đi đến đâu cũng gặp sinh viên, tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ.
Đưa Di Giai và Hiểu Tâm trở về, ba mẹ Cố vô cùng luyến tiếc không muốn rời đi.
Nhất là mẹ Cố, cứ dặn dò hết điều này đến điều khác: “Hai đứa nhớ phải chăm sóc lẫn nhau.
Có việc gì thì phải cho ba mẹ biết, không được giấu giếm đấy.”
Di Giai và Hiểu Tâm ngoan ngoãn: “Bọn con biết rồi ạ.”
Ba Cố thấy mẹ Cố cứ nói mãi, sợ tâm lý con trẻ thấy phiền, liền lên tiếng cắt ngang: “Được rồi, hai đứa nó cũng lớn rồi, không phải trẻ con nữa.
Em dặn dò bấy nhiêu là đủ rồi.
Chúng ta mau về thôi.”
Mẹ Cố không vui: “Còn không phải em không nỡ xa con sao?”
Di Giai biết mẹ mình buồn khi cô phải sống xa nhà liền an ủi: “Mẹ à, thành phố C đến nhà chúng ta cũng chỉ tầm một tiếng rưỡi chạy xe thôi mà.
Nếu nhớ con, ba mẹ có thể đến đây bất cứ lúc nào.”
Hiểu Tâm nhìn một màn gia đình tình thâm này mà có hơi chạnh lòng.
Không phải ba mẹ cô không thương không lo cho cô, mà bởi vì họ còn bận phải giữ cháu cho anh chị cô, cho nên dù muốn cũng không thể đi theo tiễn cô được.
Gia đình cô lại đông con, từ nhỏ tình thương ba mẹ cũng bị san sẻ bớt, thật lòng cô luôn thấy ngưỡng mộ Di Giai, Giai Ý vì đều là con một, được ba mẹ hết mực cưng chiều chăm sóc.
Ba Cố nhìn ra nét buồn bã trên mặt Hiểu Tâm, liền vỗ vỗ vai cô, nói thay phần ba mẹ cô: “Con gái, con với Tiểu Giai nhà chú như chị em trong nhà, cô chú cũng rất quý con.
Hai đứa sống xa nhà, con có bất cứ vấn đề gì khó khăn cứ nói, nếu giúp được cô chú nhất định dốc sức.”
Mẹ Cố cũng góp lời: “Đúng vậy, đều là người nhà cả.
Còn nữa, thức ăn cô chú chuẩn bị để trong tủ lạnh đều có phần của con, cứ ăn cùng với Tiểu Giai, không được khách sáo nhé!”
Hiểu Tâm cảm động: “Cảm ơn cô chú Cố ạ.”
Ba mẹ Cố thấy mình nói cũng đủ nhiều rồi, cũng không nán lại thêm mà lên xe rời đi.
Di Giai nhìn mọi thứ xung quanh mình, có cảm giác mình đang hưởng thụ thứ gọi là tự do mà mình tìm kiếm bấy lâu.
Từ nay, cô có thể làm bất cứ những gì mình muốn, thích thì nói thích, không thích thì liền nói không thích, không cần phải quan tâm sắc mặt của ai hay sợ không thể hiện tốt trước mặt người quen sẽ làm ba mẹ thất vọng nữa.
Ở nơi này, chỉ có anh, có bạn bè, không có người nào khiến cô bận lòng nữa.
Di Giai và Hiểu Tâm trở vào nhà, cả hai khoác vai nhau đứng ngắm nhìn ngôi nhà nhỏ của chính mình, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
“Bạn cùng nhà, xin chỉ giáo!” Di Giai pha trò.
Hiểu Tâm bật cười, cũng đáp lại: “Bạn Cố à, rất vui được làm quen! Sắp tới xin chỉ giáo!”
Cả hai vừa nói vừa nhìn nhau cười ha hả, đột nhiên điện thoại Hiểu Tâm reo lên.
Nhìn thấy cái tên Hàn Tuấn trên màn hình, Hiểu Tâm xấu hổ vội đi đến sofa ngồi xuống rồi mới nghe máy.
Chẳng biết bên kia Hàn Tuấn nói gì mà Hiểu Tâm có vẻ ấp úng: “Cái đó…”
Di Giai vừa nhìn đã biết ngay tình hình, cô trực tiếp nói thay: “Hàn Tuấn gọi đến rủ mày ra ngoài chơi đúng không? Đừng lo lát nữa tao cũng định tìm Lâm Phong mà.
Mày cứ nói với cậu ta ở nhà đợi đi, lát bọn mình sang đó.”
Hiểu Tâm gật đầu, liền nhắn tin lại cho Hàn Tuấn, bảo anh rằng cô sẽ tự sang.
Lần này, Hàn Tuấn đương nhiên cũng tham gia.
Được ở cạnh Hiểu Tâm sớm,