Di Giai vùa đưa hợp đồng cho Lâm Phong xem, vừa kể lại một lượt chuyện cô và mẹ Lâm đã giao kết với nhau, rằng bà cho cô mượn tiền, lãi suất nhà nước, chậm nhất ba năm phải trả hết toàn bộ gốc lẫn lãi.
Di Giai sợ Lâm Phong giận nên giải thích thật kỹ: “Đằng nào nếu không xoay được tiền, chúng ta có khả năng sẽ vay ngân hàng.
Chi bằng vay của chỗ mẹ anh đi, đỡ phải mang nhiều áp lực.
Anh cũng đừng bận tâm quá nhiều, chuyện này là do em đứng ra vay tiền của mẹ anh, không liên quan gì đến anh cả.
Em chỉ không đành lòng thấy anh khổ sở nên phải làm vậy…” Cô đã nói với mẹ Lâm rồi, tạm thời cho cô ngưng trả lãi, đợi đến khi cô bắt đầu thực tập sẽ trả mỗi tháng một ít trước, khi cô chính thức đi làm thì sẽ trả nhiều hơn cho bà.
Là cô vay, cô sẽ trả, không để Lâm Phong phải khó xử.
Lâm Phong không nói gì cả, chỉ ôm chầm lấy Di Giai vào lòng.
Thấy anh cứ im lặng, cô rụt rè: “Anh… anh có giận anh không?”
Anh ôm siết cô: “Anh không giận em, chỉ thương em.” Anh làm sao có thể giận cô, có giận là giận bản thân anh quá vô dụng, để người phụ nữ của mình phải vì mình mà lo lắng trong ngoài.
Di Giai vỗ vỗ vai Lâm Phong: “Anh đừng nghĩ nhiều, cũng không được tự trách bản thân.
Anh luôn bảo vệ che chở cho em, cũng phải để em che chở anh lại chứ.
Nếu em không thể làm được gì cho anh, em sẽ thấy khó chịu lắm.
Hơn nữa, em cũng chỉ vì bản thân em thôi, em rất thích chiếc moto của anh, không muốn anh bán nó đi thôi.” Di Giai biết Lâm Phong có ý định để gom tiền sẽ bán luôn chiếc moto.
Nhưng cô cũng biết, anh rất quý chiếc moto này, vì nó là thứ đắt giá đầu tiên mà anh tự bỏ tiền ra mua được, cũng là thứ gắn bó với anh và cô bao năm nay.
Lâm Phong không biết diễn tả cảm xúc của mình thế nào.
Tại sao cô lại vì anh làm nhiều thứ như vậy? Còn suy tính cho anh, nghĩ đến cảm nhận của anh?
Anh quả thật biết ơn ông trời đã mang cô đến bên đời anh, để cho anh biết yêu và được yêu, để cho anh biết dù anh trở thành thế nào, cũng vẫn luôn có người bên cạnh anh, không ruồng bỏ anh, mặc kệ thế giới có tàn nhẫn mà luôn hướng về phía anh.
Anh buông cô ra, khẽ vuốt ve gương mặt cô: “Anh yêu em.”
Cô cũng nắm chặt bàn tay đang vuốt ve trên mặt mình của anh, mỉm cười: “Em cũng yêu anh.” Qua một lúc, cô lại pha trò để anh vui vẻ hơn: “Cơ mà… chắc là sắp tới phiền ông chủ Lâm phải cho em tiền tiêu vặt đi, tiền của em đều đã trả nợ rồi hì hì.”
Lâm Phong cuối cùng cũng bật cười: “Tiền của anh cho em hết.
Em muốn tiêu xài thế nào thì tiêu xài thế ấy.” Anh vừa nói vừa đưa hết tất cả thẻ trong ví của mình cho cô.
Di Giai chỉ nói vui, không ngờ là Lâm Phong lại giao hết tài sản cho cô, có ý muốn từ chối.
Nhưng Lâm Phong kiên quyết: “Anh đã nói giao cho em hết.
Em không nhận anh sẽ giận em chuyện em vay tiền đấy.”
Di Giai sợ Lâm Phong giận thật, nên đành thay anh quản lý tiền bạc.
Dù sao thì tiền đó cũng là để vun đắp cho cuộc sống của cô và anh, vậy thì không cần phân biệt là tiền của ai.
Cô trêu anh: “Anh bây giờ là ông chủ, ra đường phải có tiền, nếu không sẽ bị người ta cười chê.
Thẻ đen này anh giữ lại để chi tiêu khi cần.
Có điều không được tiêu hoang phí, nếu không em cắt chi tiêu hàng tháng của anh.”
Anh cũng hùa theo cô: “Anh biết rồi, bà chủ nhớ thương tình đừng cắt giảm chi tiêu của anh.”
Cả hai vừa trêu chọc, vừa nhìn nhau cười vui vẻ.
Đột nhiên, Lâm Phong xoay người đè Di Giai xuống giường, ánh mắt anh nhìn cô đầy lưu manh: “Bà chủ, lát nữa phục vụ tốt nhớ tăng lương cho anh.”
Di Giai xấu hổ, còn đang định mắng người, thì đã bị nụ hôn của anh nuốt hết lời định nói vào trong, đến cơ hội giãy giụa cũng không có.
***
Sau hai ngày thì việc lắp đặt ở nhà anh họ Hàn Tuấn cũng coi như xong.
Tối đó, Vương đại thần như thường lệ livestream nói chuyện với fan.
Anh nhân cơ hội giúp công ty em họ mình quảng bá.
“Hôm nay nhà tôi có nhiều điều mới, cho các bạn xem này.” Nói rồi anh hạ lệnh bằng giọng nói, yêu cầu bật nhạc.
Nhạc lập tức vang lên, anh lại tiếp tục: “Các bạn thấy không, chỉ cần tôi nói ra yêu cầu, các thiết bị điện trong nhà tôi lập tức theo lệnh, không cần đến thao tác