Người thân, bạn bè ở lại chơi thêm một hai ngày rồi về, vì không muốn làm ảnh hưởng không gian riêng tư của vợ chồng mới cưới.
Khoảng thời gian còn lại, Lâm Phong tranh thủ giải quyết công việc, để dắt Di Giai đi đó đây chụp ảnh cưới, rồi du ngoạn, xem như là hưởng tuần trăng mật sớm luôn.
Đi xa một khoảng thời gian, Di Giai rất nhớ nhà, nên ngay khi trở về, cô đã quay về thành phố B để gặp ba mẹ.
Lâm Phong cũng rất chiều ý cô, tạm gác công việc qua một bên, đưa cô về nhà.
Nhìn thấy con cái trở về, ba mẹ Lâm và ba mẹ Cố đều rất vui mừng.
Hai gia đình liền tụ họp lại với nhau để nấu nướng ăn uống.
Bạn gái Lâm Vĩnh cũng đến chơi nhân dịp Lâm Phong và Di Giai trở về.
Dưới bếp, cánh phụ nữ cùng nhau bận rộn, trên phòng khách là cánh đàn ông ngồi bàn chuyện với nhau.
Chủ yếu là chuyện đám cưới của Lâm Phong và Di Giai.
Nấu nướng xong xuôi, hai gia đình quây quần trong phòng bếp ăn uống rất vui vẻ.
Trông thấy Lạc Hân, bạn gái của Lâm Vĩnh có vẻ ngại ngùng, Di Giai liền chu đáo gắp thức ăn bỏ vào chén cô ấy, mỉm cười: “Ăn tự nhiên nhé Tiểu Hân, đều là người nhà cả, không cần ngại.”
Lạc Hân vốn rất thích Di Giai, lại thêm được cô quan tâm chăm sóc, vô cùng cảm kích: “Cảm ơn chị Di Giai.”
Ăn xong, Di Giai còn sợ một mình Lạc Hân sẽ bối rối, liền kéo cô ấy cùng đi rửa ít trái cây.
Cả nhà đã sang phòng khách ngồi, trong bếp chỉ còn lại hai chị em.
Lạc Hân cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, vui vẻ trò chuyện cùng Di Giai.
Di Giai nhìn Lạc Hân, cảm thấy nhớ đến mình lúc trước.
Khi cô và Lâm Phong yêu đương mà còn giấu cả nhà, mỗi khi cô sang Lâm gia chơi đều cảm thấy rất xấu hổ, ngượng ngùng.
Luôn phải chú ý cách hành xử và lời ăn tiếng nói của mình, tránh việc quá vô tư mà nói những điều không phải phép.
“Em còn rất bỡ ngỡ với mấy buổi họp mặt gia đình thế này đúng không?” Di Giai hỏi.
Lạc Hân gật đầu: “Em có chút căng thẳng ạ.
May mà có chị luôn để ý đến em.”
Di Giai cười: “Em cứ thoải mái đi, ba mẹ chồng chị rất dễ tính.
Chị cũng nhìn ra được họ rất thích em đấy.”
“Thật ạ?” Lạc Hân mừng rỡ, ai lại chẳng muốn được ba mẹ chồng tương lại yêu thích.
“Thật, chính việc rủ em đến chơi hôm nay cũng cho thấy họ xem em là thành viên gia đình này rồi.” Di Giai từ tốn nói.
Ba mẹ Lâm là vậy, họ tin mắt nhìn con trai mình, chỉ cần con trai mình thích, họ cũng đều sẽ thích.
Huống chi cô bé Lạc Hân này rất đáng yêu, đôi mắt trong veo, gương mặt thanh tú, lại là con nhà gia giáo.
Lạc Hân cảm thấy lời Di Giai nói rất có đạo lý, trong lòng vô cùng vui sướng.
Nhà bạn trai cô ai cũng tốt, ba mẹ thì tâm lý, chị dâu rất hòa đồng, dễ mến.
Nếu nói đến người cô sợ nhất, thì chắc hẳn là anh trai Lâm Phong.
Lâm Vĩnh cũng từng kể với cô, anh trai anh với ai cũng đều lạnh lùng, lãnh cảm, chỉ duy nhất với chị dâu là ôn nhu như nước.
Điều này đúng thật, mỗi khi bắt gặp ánh mắt anh nhìn chị dâu, cô cảm giác cả thế giới trong mắt anh, chỉ tồn tại mỗi chị dâu.
Nói đến Lâm Phong, Lạc Hân có chút tò mò: “Chị này, nói thật em có hơi sợ mỗi khi gặp anh Lâm Phong… Em chưa từng thấy anh ấy cười vui với ai trừ chị cả.”
Nghe Lạc Hân nói, Di Giai cảm thấy buồn cười.
Đúng là ông chồng nhà cô đi đến đâu cũng đều khiến người ta hơi e dè vì sự lạnh lùng của anh.
Ai cũng cho là anh rất khó gần, duy chỉ có cô biết, đằng sau vẻ mặt băng lãnh kia, chính là một trái tim ấm áp.
Nhất là với những người anh xem là bạn, là người thân, anh sẽ đối xử với họ vô cùng tốt, thậm chí không tiếc cho đi thứ gì.
Cô bất chợt nhìn về phía phòng khách nở một nụ cười, rồi nói: “Anh ấy là vậy chứ không phải do anh ấy không thích em đâu.
Nhưng chị đảm bảo, em tiếp xúc lâu với anh ấy sẽ thấy con người này ấy hả, cực kỳ tốt.”
Lạc Hân gật gù: “Em biết, giống như anh ấy đối với Lâm Vĩnh vậy, bên ngoài lạnh nhưng bên trong lại rất quan tâm.
Mỗi lần nghe Lâm Vĩnh kể về anh trai, mặc dù nghe như anh em suốt ngày đấu đá, nhưng thực chất là những kỉ niệm rất đẹp, mà Lâm Vĩnh cũng vô cùng tôn sùng anh trai.”
Di Giai tán đồng với Lạc Hân.
Anh em nhà này có kiểu thể hiện tình cảm rất lạ.
Gặp nhau không ngừng tranh cãi, nhưng luôn nghĩ cho nhau, lo lắng cho nhau.
Lạc Hân nhớ ra gì đó, lại hỏi: “Hôn lễ của anh chị sẽ tổ chức vào tháng mười hai phải không ạ?”
“Đúng vậy.” Di Giai nghĩ đến điều gì đó, lại nói, “Đến lúc đó em làm phù dâu cho chị nhé.” Lẽ ra phù dâu sẽ do ba cô bạn của cô đảm trách, nhưng Giai Ý đang mang thai, không thể làm được, cho nên Di Giai định nhờ Lạc Hân thế vào vị trí đó.
Lạc Hân phấn khích: “Thật ạ? Em có thể làm phù dâu cho chị?”
Di Giai cười: “Đương nhiên rồi.
Có điều hôm đó không được trang điểm đẹp hơn chị đâu đấy.”
Lạc Hân: “Chị cứ đùa em.
Chị xinh