Đỗ Bảo Tuyền nghe câu trả lời của Đoàn Trường Sinh thì cười đến híp hai mắt, nói.
“Ui! Thế hả? Thế mà con bé Hiểu Khê chẳng thấy nói gì cả.
Con bé này dấu kỹ ghê cơ.”
“Dạ, cháu cũng muốn đến chào hỏi nhà mình, nhưng Hiểu Khê chưa cho cháu cơ hội cô ạ.”
Đoàn Trường Sinh lễ phép đáp lời.
Đỗ Bảo Tuyền nghe anh nói, hai mắt sáng ngời, hô lên.
“Cần gì con nhóc đó tạo cơ hội.
Hôm nay cô cháu mình được nói chuyện với nhau thế này, xem như ông trời sắp đặt, nếu cháu không bận gì, cô mời cháu đến nhà cô chơi.”
“Thật chứ ạ.”
Đoàn Trường Sinh hai mắt toả sáng nhưng rất nhanh lại xìu xuống, ái ngại nói.
" Cháu thì không có bận gì cả, nhưng chưa được Hiểu Khê đồng ý, cháu không dám đến đâu ạ, cháu sợ cô ấy sẽ giận cháu mất."
Đỗ Bảo Tuyền nghe anh nói thì càng hài lòng, xem ra cậu trai trẻ này rất cưng chiều con gái của bà.
“Không phải sợ, cháu đến nhà cô là do cô mời, con nhóc thối đó không có cửa ý kiến gì đâu.”
“Mẹ…”
Minh Hiểu Khê từ trong nhà vệ sinh đi ra, nghe mẹ mình nói mà cô bất lực.
Đoàn Trường Sinh ở bên kia nghe thấy giọng cô nói, như sợ bỏ lỡ cơ hội hiếm có, để về ra mắt bố mẹ người yêu, anh vội nói.
“Vâng, nếu cô không chê cháu phiền, vậy cháu mạn phép đến nhà mình làm phiền mấy hôm ạ.”
“Được, được… Không có phiền gì hết, cháu đến chơi cô rất vui.”
“Mẹ ơi!”
Minh Hiểu Khê chạy đến muốn đòi lại điện thoại thì bị Đỗ Bảo Tuyền liếc xéo, đá vào mông một cái.
“Cái con bé này, mẹ đang nói chuyện với Trường Sinh con nhoi nhoi cái gì.
Đi ra kia, lát nữa nói chuyện xong sẽ trả điện thoại lại cho con.”
“Nhưng mẹ ơi…”
“Đừng nhiều lời với mẹ mau đi ra ngoài ăn sáng đi.”
Minh Hiểu Khê bị mẹ mình đá mông thẳng ra bên ngoài, còn bà thì cầm điện thoại trò chuyện cùng người yêu của cô rất vui vẻ.
Khi Đỗ Bảo Tuyền trả lại điện thoại cho con gái thì đã là chuyện của nửa tiếng đồng hồ sau.
Minh Hiểu Khê gấp gáp gọi điện lại cho Đoàn Trường Sinh.
Nhưng cô thật sự bị doạ cho choáng váng, anh người yêu của cô đang sắp đồ.
“Anh thật sự muốn đến nhà em chơi đó hả?”
Cô không chắc chắn lắm hỏi anh.
Đoàn Trường Sinh vừa gấp đồ, giọng nói mang theo sự vui vẻ và phấn khích.
“Đúng vậy, mẹ em đã có lời mời, thân là bạn trai kiêm con rể tương lai của mẹ anh là sao có thể từ chối được.”
“Hừ hừ! Anh cứ lươn lẹo đi…”
Đoàn Trường Sinh làm như không hiểu ý uy hiếp trong lời nói của bạn gái, anh cười cùng cô tám chuyện, hỏi cô ông bà, bố mẹ, anh trai cô thích gì để mua quà biếu.
Nghĩ đến chuyện cũng đã như vậy, cô không thể nào để anh bị mọi người trong nhà ghét bỏ được, vậy là cô nghiêm túc suy nghĩ.
Hai người bàn bạc với nhau rất lâu mới có thể kết thúc vấn đề quà tặng ra mắt được.
Hiệu suất làm việc của Đoàn Trường Sinh rất cao, vào buổi chiều anh đã có mặt trước cổng nhà Minh Hiểu Khê.
Minh Hiểu Khê mở cổng cho anh lái xe vào.
Minh Hiểu Đông đứng khoanh tay ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào chiếc xe.
Đoàn Trường Sinh xuống xe, rất lễ phép đến bắt tay chào hỏi.
“Em chào anh…”
“Chào cậu…”
Minh Hiểu Đông bộ mặt lạnh nhạt bắt tay với anh.
Minh Hiểu Khê nhìn không nổi biểu cảm của anh trai liền đá anh một cái.
“Anh hạ tông mặt xuống cho em xem nào, anh đang doạ người hả?”
Minh Hiểu Đông ghé tai em gái nói nhỏ, hận không thể đánh cô một trận.
“Bênh chằm chặp như vậy làm cái gì, anh còn chưa có làm gì đâu.”
Nói rồi anh hất cằm về phía nhà, cười lạnh.
“Núi cao còn đang chờ phía trước kia kìa.”
Minh Hiểu Khê cũng nhỏ giọng nói lại.
“Lúc trước anh mang chị Nhung về em đâu có khó dễ gì, bố cũng đâu có dàn trận như vậy, sao hôm nay đến lượt em lại căng như dây đàn thế.”
Minh Hiểu Đông khoác vai em gái, bộ dáng vô cùng thông cảm.
“Được coi trọng cũng không dễ