Minh Hiểu Đông nói xong liền đi ra ngoài, bỏ mặc Vũ Hồng Nhung đứng chết trân tại đấy.
Cửa phòng đóng lại, cô ta hung hăng dậm mạnh chân, hai tay nắm chặt muốn tìm đồ để đập.
Nhưng cô ta vẫn nhịn được, đến giường ngồi xuống, nghiến chặt hàm răng, tay đấm mạnh xuống đệm.
“Minh Hiểu Đông, anh nghĩ mình là ai mà dám đối xử với tôi như thế… Sẽ có một ngày tôi khiến anh phải quỳ xuống chân tôi mà cầu xin, cả con nhỏ em gái đáng ghét và hai ông bà già kia nữa.”
“Reng…Reng…”
Chuông điện thoại của cô ta reo vang.
Nhìn người gọi tới cô ta nghe điện thoại với chất giọng the thé đầy bực tức.
“Alo, mẹ hả?”
“Ê! Con nhỏ này sao nghe giọng cọc cằn vậy hả?”
“Thì đang bực bội đây này.”
“Mày về ra mắt nhà bên đó làm sao mà bực, chẳng lẽ ông bà già nhà đó khó khăn lắm hả?”
Vũ Hồng Nhung thở dài nằm xuống giường, nói.
“Không có, ông bà ấy không có khó.
Con bực là bực cái con em của anh Đông ý.”
“Giặc bên ngô không bằng bà cô bên chồng, mẹ đã dặn mày trước rồi còn gì.
Mày cứ phủ đầu nó trước.
Con gái trước sau gì nó chẳng đi lấy chồng, mày là chị dâu, nhà đó sau này mày làm chủ, mày còn sợ cái gì.”
Vũ Hồng Nhung đưa tay vò đầu hai cái, càng nghĩ cô ta càng cảm thấy tức giận.
“Vấn đề là con đã làm giống như mẹ dặn đó.
Nhưng nhà này chiều cô ta lắm.
Mẹ không biết đâu, cái vòng tay ngọc quý kia anh Đông đã tặng cho nó đấy, vậy mà hôm trước con nói đẹp muốn đeo thì anh ta cứ khư khư.”
“Thế hả?”
Vũ Hồng Nhung gật đầu, nhưng nhớ đến mẹ mình không nhìn thấy liền nói.
“Còn chưa hết đâu, anh ta còn chuyển nhượng cho con nhỏ đáng ghét đó 10% cổ phần của công ty nữa kìa.”
“Quá đáng thật đấy, như vậy chẳng phải cháu ngoại của mẹ sau này tự nhiên tự lành bị mất một đống tiền hay sao.
Cái thằng Đông bị ngu hả? Trước đó con bảo nó chuyển cho con 5%, nó cũng không cho, vậy mà bây giờ lại cho con vịt trời kia hẳn 10%.”
Vũ Hồng Nhung nghe mẹ mình hô to gọi nhỏ cũng sôi sùng sục.
“Thì đó! Nhưng biết làm sao được, con còn chưa gả cho người ta, lấy quyền gì mà quản…”
“Hừ! Vậy con phải giục nhà họ nhanh nhanh chóng chóng đến nhà mình nói chuyện đi.
Sau đó hai đứa đi đăng ký kết hôn rồi làm đám cưới, cưới rồi phải quản cho thật chặt.
Chứ cứ để kiểu này, không khéo nó mang tiền cho người ngoài hết đó…”
Vũ Hồng Nhung mím môi, nói.
“Con biết rồi, con cũng bóng gió nhiều lắm, mẹ không thấy con bám chặt quá anh ta mới đưa con về nhà ra mắt đấy hả, bọn con còn vừa mới cãi nhau nữa kìa.”
Cô ta vừa dứt lời, mẹ cô ta đã gấp gáp, lo lắng, giọng nói the thé xuyên qua.
“Trời ơi! Sao mày ngu thế hả con, bây giờ mày phải nịnh nó, phải hiền dịu vào để nó cưới mày.
Cưới xong rồi mày lật mặt cũng được mà.”
Vũ Hồng Nhung nghe mẹ mình nói môi hơi chu ra, giọng nói đầy sự tủi thân.
“Con biết rồi, chẳng qua khi đó con quá xúc động, không kiểm soát tốt cảm xúc nên mới thế.”
“Vậy lát nữa mày phải đi xin lỗi nó ngay đi.”
“Vâng…”
“Vậy mày đã nói với nó chuyện mình muốn xây nhà với nó chưa?”
Vũ Hồng Nhung nhíu chân mày, uể oải trà lời.
“Chưa ạ.”
“Vậy mày phải nói nhanh lên, chứ bên này mẹ đặt người ta thiết kế hết rồi đó, chỉ cần nó bơm tiền nữa là Ok.”
“Con biết rồi.”
“Ừm.
Vậy cúp máy nhé.”
“Vâng…”
Minh Hiểu Đông mang giấy chuyển nhượng cổ phần sang cho em gái, xong cũng không trở về phòng ngủ, mà anh đi ra ngoài hiên nhà mang theo một cái gối nằm ngả người trên võng.
Vũ Hồng Nhung chờ mãi không thấy anh trở về cô ta liền sốt ruột đi tìm người.
“Sao anh không về phòng ngủ?”
Minh Hiểu Đông nhắm mắt, lạnh nhạt trả lời.
“Em cứ ngủ đi, hôm nay anh sẽ ngủ ở võng.”
Cô ta nghe anh nói, sắc mặt trở nên rất khó coi, nhưng giọng nói lại nhỏ xuống mang theo vài phần tủi thân nghẹn ngào.
“Anh giận em sao? Em xin lỗi mà.
Là em không đúng… Anh đừng giận em nữa mà.”
Cô ta vừa nói, vừa ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Minh Hiểu Đông.
Minh Hiểu Đông để yên cho cô ta nắm, một tay còn lại gác lên trán, bộ dáng