Minh Hiểu Khê vào lớp đã thấy có rất đông sinh viên, từ năm hai đến năm tư đứng kín cả phòng học.
Cô kéo một cậu bạn đeo kính, hỏi.
"Bạn ơi! Có chuyện gì mà hôm nay lớp đông quá vậy?"
Cậu bạn kia nhìn cô, cười toe toét.
"Ui! Hoa khôi! Cậu không biết sao, vì bọn họ nghe tin giáo sư mới đến là Thần y, và thầy ấy muốn nhận học trò nên họ đổ xô tới đây tìm cơ hội đấy."
Cậu ta đẩy đẩy gọng kính khẽ thở dài.
"Haizzz...!Gần như những sinh viên xuất sắc đều tụ họp ở đây hết cả.
Mà chưa hết đâu, nghe nói còn có cả mấy giáo sư của chúng ta cũng dục dịch muốn tranh một bát canh đấy."
Nghe cậu ta nói, bên cạnh có một bạn nữ cũng không nhịn được mà lên tiếng.
"Vốn tưởng có thể cố gắng một phen, nhưng nhìn cái sự cạnh tranh này đi, chúng ta làm gì còn cơ hội chứ..."
Minh Hiểu Khê nghe bọn họ nói yên lặng gật đầu.
Cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Đỗ Nguyên Khang.
Hiểu Khê: "Anh! Khí thế ở trong phòng học quá đáng sợ, người chen nhau muốn ngạt thở rồi!"
Để chứng minh lời nói của mình, cô còn tận tâm mà chụp một kiểu ảnh rồi gửi cho anh luôn.
Hiểu Khê: (Hình ảnh)
Nguyên Khang: "Em gái! Làm quen dần đi.
Nếu để bọn họ biết thân phận của em thì em còn phải sợ hãi hơn nhiều..."
Nguyên Khang:"Anh còn đang bị bọn họ bám đuôi, sắp bị xé sợi luôn rồi đây này..."
Nguyên Khang: (icon khóc lớn)
Hiểu Khê: "Anh, với tình hình này, có đánh chết anh cũng không được tiết lộ ra em đâu nhé."
Nguyên Khang: "Yên tâm, anh trai sẽ bảo vệ em..."
Nguyên Khang: "Nhưng anh khổ sở cần được an ủi."
Hiểu Khê: "Anh trai muốn ăn sơn hào hải vị gì em gái xin mời."
Nguyên Khang: "Có lời này của em, anh rất vui."
Minh Hiểu Khê đang chăm chú nhắn tin với Đỗ Nguyên Khang, thì nghe âm thanh huyên náo ở ngoài cửa lớp.
"Woa!!! Chị ấy chính là Mộng Điệp!"
"Có phải Mộng Điệp, cháu gái thiên tài của hiệu trưởng trường chúng ta không?"
"Đúng vậy, nghe nói chị ấy từ nước Mỹ xa xôi trở về muốn làm học trò của thần y Lão Tư đấy."
"Mẹ nó! Thiên lý ở đâu, đã xinh đẹp lại giỏi giang, bây giờ còn từ nước ngoài trở về, thần y không chọn cô ấy thì chọn ai chứ?"
Tiếng nghĩ luận mỗi lúc một lớn hơn.
Minh Hiểu Khê nghe họ bàn luận sôi nổi như vậy, cũng tò mò ngẩng đầu lên hóng chuyện.
Một cô gái tóc xoăn, da trắng, dáng cao, trên mặt ngũ quan sắc nét, nhưng có thể dễ dàng nhận ra là đã dao kéo chỉnh sửa, đeo một cặp kính vàng đầy tri thức.
Đi theo sau cô ta còn có một người nữa, cũng là một cô gái trông khá xinh.
Đúng lúc hai người này đi vào, thu hút sự chú ý của mọi người, thì có một chàng trai đeo ba lô, đầu đội mũ cúi đầu đi vào.
Mọi người đối với chàng này cũng bị thu hút, sự chú ý lại chuyển lên người anh ta.
"Đó là học thần Lục Trình đúng không?"
"Đúng vậy, nhưng giỏi thì có được tác dụng gì đâu, nghe nói cậu ta bị tự kỷ, lý thuyết nắm chắc nhưng không thể thực hành được..."
"Đúng vậy, cậu ta không phải là người cạnh tranh cân bằng, thần y sẽ không chú ý đến một người chỉ có thể nói lý thuyết xuông đâu."
"Đúng vậy..."
Minh Hiểu Khê nghe họ bàn tán cũng chú ý đến người kia.
Đúng lúc này, cô gái tên Mộng Điệp kia, không hiểu sao lại vô tình hay cố ý nghiêng người va vào Lục Trình, khiến anh lảo đảo suýt ngã.
Đào Mộng Điệp che miệng cười.
"Còn tưởng là ai, hoá ra là bạn Lục Trình, lâu ngày không gặp, sao cậu lại đẩy tôi như vậy?"
Lục Trình vẫn một mực cúi đầu không nói tiếng nào.
Cô gái đi cùng Đào Mộng Điệp cười khẩy, khinh thường mà mỉa mai.
"Bao nhiêu năm rồi vẫn như vậy sao, Lục Trình ơi là Lục Trình, đã không thể bình thường được thì ở nhà đi, sao cứ phải khổ sở bọn chen học y làm gì!"
Lục Trình nắm chặt tay, giọng nói có chút trầm khàn.
"Tôi học gì là chuyện của tôi, không liên quan đến mấy người."
"Ai ui! Có tiến bộ này, một thời gian không gặp vậy mà cậu đã biết mắng người rồi cơ đấy..."
Cô gái