Biệt thự nhà họ Đoàn.
“Anh nói xem sao ông già lại cố chấp như thế chứ, anh là con trai của ông ấy, vậy mà quyền thừa kế không giao cho anh, lại muốn đem giao cho cháu trai.
Thế thì người ngoài sẽ nhìn anh như thế nào chứ.”
Đỗ Lệ Thủy ngồi trước bàn trang điểm phàn nàn với chồng.
“Bộp…”
Đoàn Minh Dũng đập mạnh điện thoại trên tay xuống giường, mất kiên nhẫn.
“Cô bớt bớt cái mồm đi.
Cô tưởng tôi không biết cô đang tính toán cái gì à!
Nhưng tôi nhắc nhở cô một chút, đừng có thò tay quá dài, đến lúc còn ảnh hưởng đến cả tôi thì không xong đâu.
Ông già còn minh mẫn lắm…”
Nói xong ông ta liền đứng dậy, đi thay quần áo.
“Anh muốn đi đâu đấy hả?”
“Tôi đi đâu, làm gì, còn chưa đến lượt cô quản…”
“Anh…”
Đỗ Lệ Thủy hai mắt đỏ hoe ngước nhìn ông ta, hai nắm tay siết chặt.
“Anh lại đến chỗ của con hồ ly tinh kia chứ gì?”
Bà ta cười lạnh, châm chọc.
“Đúng là bất tài vô dụng mà, tài sản không tranh, suốt ngày động d*c chạy lung tung ngoài đường…”
“Bốp…”
Một cái tát như trời giáng đánh xuống mặt Đỗ Lệ Thủy, xém chút nữa là làm biến dạng khuôn mặt của bà ta.
“Mày nói ai động d*c hả?”
“Bốp…”
Một bạt tai nữa đánh xuống.
Hai bạt tay đã khiến khuôn mặt của Đỗ Lệ Thủy in cân đối hai hình bàn tay đỏ lừ, sưng phù lên.
Đoàn Minh Dũng gằn giọng.
“Hồ ly tinh hả? Mày nói người ta mà không nhìn lại mình xem.
Mày chính là hồ ly tinh chúa còn gì nữa…”
“Xoạch…”
Ông ta hung hăng lôi bà ta ném lên giường, xé hết quần áo của bà ta ra, vừa xé vừa chửi.
“Còn dám nói ông đây động d*c.
Tao mà không động thì giờ này mày cũng chỉ là một con gà nằm ngửa thôi.
Để tao xem mày có động đực không…”
“Bốp…”
“Á…Á…Á…Đoàn Minh Dũng, mày là đồ hèn…”
“Bốp…”
“Hèn này… Tao cho mày chửi này, con đ ĩ…”
“Bốp…”
“Á… aaa… Huhu…”
Tiếng động ở trong phòng phát ra rất rõ ràng, người giúp việc nhìn nhau.
“Bọn họ lại đánh nhau hả?”
“Ui giời, chuyện này còn lạ cái gì…”
“Haizzz… Tưởng lấy chồng giàu mà sướng à! Tôi thà lấy chồng nghèo mà tâm lý, yêu thương vợ còn hơn…”
“Ôi dào! Quả báo cả thôi bà ơi, cái loại tiểu tam đi cướp chồng của người khác thì như vậy mới đáng đời, cho bà ta tranh, tranh nữa đi…”
Đoàn Nhật Ánh đứng ở đầu cầu thang nghe họ bàn tán, hai nắm tay siết chặt, nước mắt lăn dài.
Cô ta quệt ngang nước mắt chạy đến phòng của anh trai.
“Anh… Anh ơi…”
“Cạch…”
“Có chuyện gì?”
Một chàng trai sắc mặt lạnh lùng có chút dữ tợn mở cửa, nhìn thấy cô ta liền nhíu mày.
Đoàn Nhật Ánh đưa tay lau nước mắt, nói.
“Bố với mẹ lại cãi nhau, anh mau đi xem thế nào đi… Nhanh lên anh…”
Cô ta vừa nói vừa đưa tay kéo lấy anh trai.
Đoàn Thái Kiệt gạt tay cô ta ra, giọng điệu bình thản nói.
“Mày làm gì thì cứ làm đi, chuyện của bố mẹ, không biết gì thì đừng có xen vào.”
“Anh…”
Đoàn Nhật Ánh kinh ngạc nhìn anh ta, hai mắt trợn tròn.
“Anh… Bố sẽ đánh chết mẹ mất…”
Đoàn Thái Kiệt chỉ cười mỉa mai một tiếng, nói.
“Haha… Bố chúng ta thông minh lắm, sẽ không để cho có án mạng đâu.
Em thấy đấy, họ như vậy suốt mà mẹ vẫn sống tốt đấy thôi.
Đấy xem như là tình thú của vợ chồng họ thôi mà…”
“Anh… Đó là mẹ của chúng ta…”
Đoàn Nhật Ánh hét lên, Đoàn Thái Kiệt lại hoàn toàn không quan tâm.
“Vậy em nói xem chúng ta lên làm gì nào?”
“Em…”
Đoàn Nhật Ánh ấp úng không biết nên nói cái gì cho phải.
Đoàn Thái Kiệt khẽ nhún vai.
“Nếu không có cách, vậy cứ kệ họ đi.
Em đừng nhảy nhót lung tung, nghe nói ở bên ngoài bố cũng không thiếu con để mang về nhà thay thế chúng ta đâu…”
Anh ta vuốt tóc em gái, nhỏ giọng.
“Anh nói ít, em hiểu nhiều…”
“Vâng…”
Đoàn Nhật Ánh cúi đầu ỉu xìu vâng một tiếng rồi đi về phòng mình.
Đoàn Thái Kiệt cũng nhét tai nghe vào tai, đóng cửa phòng quay vào nhà.
Nhưng đúng lúc này ông cụ Đoàn Văn Sáng trở về, thấy âm thanh hỗn loạn truyền ra thì chống gậy mạnh xuống sàn, tức giận quát lên.
“Chú Trình, đi lên lôi cổ chúng nó xuống cho tôi…”
“Vâng…”
Quản gia vâng một tiếng rồi đi lên lầu gọi người.
Rất nhanh hai người Đoàn Minh Dũng và Đỗ Lệ Thủy cùng Đoàn Thái Kiệt, Đoàn Nhật Ánh có mặt đông đủ ở dưới phòng khách trong nhà.
“Cạch…”
Tiếng chén trà đặt mạnh xuống bàn phát ra tiếng vang đầy đè nén, áp suất cũng bắt đầu giảm.
“Các