Nhìn Đoàn Trường Sinh được ông bà nội yêu thương như vậy, cùng câu nói cháu đích tôn, khẳng định vị trí của anh mà bà nội nói ra.
Đoàn Thái Kiệt siết chặt nắm đấm, trong mắt loé lên tia hận ý.
Tại sao đều là con cháu trong nhà, mang trong mình dòng máu nhà họ Đoàn, mà Đoàn Trường Sinh lại luôn được coi trọng còn mình thì không chứ.
Lúc này ba người bên ngoài cũng đã vào đến trong nhà, tất cả nhanh chóng nhận ra người dẫn đầu chính là luật sư của ông cụ và hai người công chứng viên.
“Thưa chủ tịch, chúng tôi đã có mặt…”
Ông cụ Sáng nhìn ba người gật đầu với họ, chỉ vào ghế bên tay trái của mình.
“Được rồi, các anh cứ vào thẳng vấn đề đi.”
“Vâng, thưa chủ tịch.”
Luật sư Trung, lấy từ trong túi ra một tập tài liệu, nhìn qua tất cả mọi người, nói.
“Chúng tôi tới để thông báo về giấy ủy quyền 35% cổ phần tập đoàn Đoàn Nguyên của ông Đoàn Văn Sáng, sang cho cháu nội của ông là anh Đoàn Trường Sinh.
Cùng với chuyển giao công ty con Đoàn Cẩn, cho con trai ông là ông Đoàn Minh Dũng.”
“Bố… Sao có thể…”
Đoàn Minh Dũng trợn to mắt không thể tin nổi.
Đoàn Thái Kiệt và Đoàn Nhật Ánh cũng há hốc miệng, nhưng chẳng thể nói gì.
Đỗ Lệ Thủy siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy sự oán hận và không cam lòng.
Vì cái gì, mà con đàn bà kia đã bị bà ta đá bay, vậy mà con của nó vẫn ung dung ở đó, bây giờ ông già chết tiệt này giao hết cổ phần tập đoàn cho nó, một phân cũng không cho con của bà ta chứ.
Nhưng cho dù cảm thấy phẫn nộ, bất công và không cam lòng thì bà ta cũng không thể nói cái gì được.
Bà cụ Thời liếc con trai một cái, sẵng giọng.
“Cái gì mà có thể với không có thể, mẹ thấy bố con làm như vậy là chuẩn chỉ rồi.
Đừng thắc mắc gì thêm.”
Ông cụ nói xong liền đứng lên, nói với Đoàn Trường Sinh.
“Cháu đi theo ông đến công ty.”
“Vâng…”
“Vậy còn cháu thì sao ạ?”
Đoàn Thái Kiệt cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng.
Anh ta không cam lòng, đều là cháu nội của ông cụ, vì sao chỉ có Đoàn Trường Sinh được hưởng tất cả, còn anh ta thì không có gì.
Ông cụ Sáng nhìn anh ta, ý cười không tới đáy mắt.
“Cháu lo học hành đi, sau này công ty kia của bố cháu, nó sẽ để lại cho cháu.”
“Ông nội… Như vậy là không công bằng…”
Đoàn Nhật Ánh cũng không phục mà lên tiếng.
“Thế nào là không công bằng, cháu nói thử cho ông nghe xem nào.”
Bị ông cụ hỏi, Đoàn Nhật Ánh cho dù rất sợ hãi nhưng vẫn cố gắng hít thật sâu và nói.
“Đều là cháu trai của ông, tại sao ông chỉ cho anh Trường Sinh mà anh Thái Kiệt thì không có chút gì…”
Ông cụ quay lại ghế ngồi xuống sô pha.
“Vậy cháu nói xem, ông nên chia thế nào?”
Đoàn Nhật Ánh không nghĩ đến, ông nội không mắng mình mà còn hỏi mình như vậy, cô ta tự nhiên thẳng sống lưng, ánh mắt nhìn thẳng, nói.
“Cháu nghĩ anh cháu xứng đáng với 20%…”
Đỗ Lệ Thủy nghe con gái nói cũng ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt toàn là sự vui mừng, khích lệ con gái cố lên.
“À! 20% hả? Quá ít không? Hay là ông cho nó hết nhé…”
“Thật ạ?”
Hai mắt Đoàn Nhật Ánh sáng lên.
Đoàn Thái Kiệt cũng bất giác thẳng sống lưng lên, hai mắt mở lớn, cố gắng kiềm chế không gật đầu hô lên, vậy ông cho cháu hết đi.
Đoàn Trường Sinh nhìn bọn họ thì trong lòng mỉa mai, đúng là một lũ ngu ngốc.
Bà cụ Thời nhìn bọn họ, thở dài, hận không thể rèn sắt thành thép.
Ông cụ Sáng cười lạnh.
“Chí lớn thật đấy… Nhưng đây là tiền của ông mà.
Ông cần gì công bằng chứ, ông thích cho ai thì cho người đấy thôi.
Phải không?”
Ba mẹ con Đỗ Lệ Thủy trong một giây lại bị đánh cho hiện nguyên hình.
Đúng vậy, đây là tài sản của ông ấy, ông ấy cho ai, đều là quyền của ông ấy, chẳng ai có quyền phản đối cả.
“Nhưng, anh Thái Kiệt cũng là cháu của ông mà…”
Đoàn Nhật Ánh vẫn chưa từ bỏ ý định mà lên tiếng.
Ông cụ Sáng nhìn cô ta, gật đầu.
“Ông cũng không bảo nó không phải cháu của ông.
Nhưng đến bố của cháu, con trai của ông, ông còn không cho cơ mà, cháu nghĩ ông xem xét đến vấn đề nào để chọn người giao cơ nghiệp!.”
Đoàn Nhật Ánh mơ hồ,