Sân bay.
“Hiểu Khê…”
Hai vợ chồng Minh Đình Nhân nhìn thấy con gái vô cùng vui vẻ vẫy tay.
“Bố, mẹ…”
Minh Hiểu Khê chạy nhanh, ra ngoài ôm lấy bố mẹ của mình.
“Về là vui rồi…”
“Xem này con gái ở bên ngoài gầy và đen nhiều quá…”
Hai vợ chồng người xướng kẻ hoạ nắm tay nắm chân con gái mà cảm thán không ngừng.
“Cháu chào cô chú, đã lâu rồi không gặp lại mọi người…”
Đoàn Trường Sinh không biết từ lúc nào cũng tiến lên chào hỏi.
Hai vợ chồng Minh Đình Nhân nhìn thấy anh thì vô cùng bất ngờ.
Bọn họ đồng thời nhìn sang con gái với ánh mắt đầy sự dò xét.
Minh Hiểu Khê hơi nhún vai, nói.
“Ba năm không gặp lại, hôm nay có duyên đi cùng chuyến bay…”
Đoàn Trường Sinh tỏ vẻ không có gì, tiếp lời.
“Cháu nhìn thấy cô chú, muốn qua chào hỏi mọi người một tiếng ạ…”
“Ừm…”
“Chào cháu…”
Hai vợ chồng Minh Đình Nhân cũng đơn giản chào lại anh một câu.
“Chúng ta về thôi bố mẹ…”
Minh Hiểu Khê không muốn dây dưa quá nhiều với Đoàn Trường Sinh thêm nữa, cô liền kéo tay bố mẹ mình rời đi.
Đoàn Trường Sinh nhùn theo bọn họ, trong mắt có một tia đau lòng.
Minh Hiểu Khê về quê ở liền một tháng với bố mẹ, ông bà, sau đó trở lại thành phố.
Cô muốn tạo bất ngờ cho Đỗ Nguyên Khang và Lục Trình nên đã bí mật đến bệnh viện.
Cô đến phòng cấp cứu tìm người, nhưng hỏi ra mới biết Đỗ Nguyên Khang và Lục Trình đang có ca phẫu thuật.
“Có ai thấy bác sĩ Tuệ và bác sĩ Hùng đâu không?”
Tiếng một y tá hốt hoảng gọi to.
Một bác sĩ mới nói.
“Khi nãy bên phòng 7 có bệnh nhân trở nặng họ qua bên đó hết rồi, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Cô y tá gấp gáp nói.
“Là bệnh nhân bị tràn khí màng phổi, trưởng khoa Khang đã đặt ống ngực nhưng huyết áp đang giảm và bệnh nhân đau quằn quại.”
Bác sĩ trẻ vội vàng đeo găng tay y tế chạy sang.
“Đừng quá lo lắng, để tôi xem tình hình…”
Nhưng khi khám cho bệnh nhân anh ta lại vô cùng hoảng hốt.
“Là tràn khí dưới da…”
Một bác sĩ thực tập đứng ở bên cạnh cũng hốt hoảng.
“Tràn khí dưới da ư?”
Bác sĩ trẻ gật đầu.
“Đúng vậy… Có khí dưới da…”
Nói rồi anh quay sang bác sĩ thực tập bên cạnh.
“Phải nhanh chóng gọi trưởng khoa tới xử lý…”
“Nhưng trưởng khoa đang làm phẫu thuật…”
Y tá nhìn chỉ số theo dõi của bệnh nhân thì sốt ruột giục họ.
“Hai người chỉ định nhìn thôi à? Huyết áp của bệnh nhân chỉ còn 60/30 đó…”
“Làm gì bây giờ?”
Bác sĩ thực tập nhìn bác sĩ trẻ đầy lo lắng.
“Bác sĩ Long, anh làm gì đi chứ?”
Bác sĩ Long hít một hơi, nói.
“Cần phải lấy máu ra.”
Bác sĩ thực tập nhìn anh ta đang đứng nhìn bệnh nhân lẩm bẩm, hỏi.
“Vậy à? Anh từng làm rồi à?”
Bác sĩ Long ấp úng.
“Tôi chỉ nghe nói, chứ chưa thấy…”
Bác sĩ thực tập bất lực.
“Dù là vậy thì anh chắc chắn sẽ làm tốt hơn tôi.”
Bác sĩ Long nghe cô nói thì chỉ vào mình, nghi ngờ hỏi lại.
“Sao? Để tôi làm á? Không được…”
Y tá nhìn hai người họ bất lực hô lên.
“Hai người nghĩ cách đi chứ, định đứng nhìn bệnh nhân chết hả?”
Cô ấy bất lực quát lên.
“Tôi nói hai người làm gì đó đi chứ…”
“Chị im lặng một chút đi, đừng có nói to thế, làm tôi lú không nghĩ được gì hết…”
Bác sĩ Long cũng bất lực hét trở lại.
Cô y ta bất lực nhìn hai bọn họ giữ đầu mình.
“Mẹ nó, bằng của cậu là bằng giả có phải hay không hả? Chỉ biết đứng trơ trơ nhìn bệnh nhân.
Nhớ khi bác sĩ Trình và Hiểu Khê còn thực tập, có ca khó không có bác sĩ tới kịp, họ vẫn áp dụng lý thuyết vào thực hành mà cứu bệnh nhân đấy…
Còn hai người, chỉ trơ mắt ếch mà nhìn thôi…”
Cô y tá thực sự tức giận.
Đúng lúc này Minh Hiểu Khê đeo khẩu trang đi vào, cô lấy găng tay y tế đi tới kiểm tra bệnh nhân.
“Này, cô làm cái gì đó, đây là khu vực cấm, không phận sự thì ra ngoài đi…”
Bác sĩ Long thấy Minh Hiểu Khê là người lạ liền quát lên với cô.
Minh Hiểu Khê nhìn anh ta, lạnh giọng.
“Trình độ không ra gì mà lớn tiếng quá… Câm cái miệng của anh lại đi, để tôi cứu người…”
“Cô…”
Bác sĩ Long còn muốn nói gì đó thì cô y tá đã