Lục Trình cùng Minh Hiểu Khê đến căng tin bệnh viện uống cà phê nói chuyện, chờ Đỗ Nguyên Khang xong việc, bọn họ liền cùng mấy người bạn cũ như bác sĩ Tuệ, chị Sang… Đi ăn.
Nhà hàng bọn họ chọn chính là nhà hàng Hoa Sen Vàng.
“Nào, lâu rồi mới được gặp lại mọi người, em kính mọi người một ly nào…”
Minh Hiểu Khê đứng lên nâng ly hô vang.
Mọi người đồng loạt hưởng ứng.
“Chào mừng Hiểu Khê trở về… Cạn…”
“Cạn ly…”
Đoàn Trường Sinh cùng người nhà mình đúng lúc đi qua phòng bao, nghe thấy giọng nói và cái tên quen thuộc không nhịn được mà nhìn vào bên trong.
Thấy đúng là có cô ở bên đấy, khoé miệng không tự giác cong lên.
“Anh…”
Đoàn Lê Oanh ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở anh mới hồi thần.
“Ừm…”
Bữa tiệc bên này quá nồng nhiệt và vui vẻ.
Minh Hiểu Khê uống hơi nhiều, người say lơ mơ muốn đi vệ sinh, lảo đảo đi ra ngoài, trên bàn bàn ăn mọi người cũng đã say đến quắc cần câu không còn ai tỉnh táo nữa.
“Nào… Hiểu Khê… Cạn ly nào…”
“Cạn ly… Ợ…”
Trái ngược hoàn toàn, bên phòng bao bên cạnh không khí bữa ăn lại vô cùng ngượng ngùng.
Bà cụ Thời nhìn cháu trai, nhắc nhở.
“Trường Sinh, cháu mau gắp thức ăn cho Nhã Đan đi chứ.”
“Cô ấy có thể tự gắp mà.
Cháu không có thói quen phục vụ người khác…”
Đoàn Trường Sinh nhấp một ngụm rượu lạnh nhạt trả lời.
Đoàn Lê Oanh cúi miệng tủm tỉm cười.
Đoàn Nhật Ánh nhìn thấy Đoàn Lê Oanh cười thì vội vàng bắt lỗi.
“Sao chị lại cười, chị cảm thấy bà nội nói sai và cách làm không ga lăng của anh Trường Sinh như vậy là đúng sao?”
Đoàn Lê Oanh nhìn sang cô ta, nhún vai.
“Bộ tôi không được cười hả? Ý cô là tôi phải khóc sao?”
“Chị…”
Đoàn Nhật Ánh không ngờ Đoàn Lê Oanh hiện tại mồm miệng lại nhanh nhảu như vậy.
Đỗ Lệ Thủy nhéo con gái một cái, lắc đầu nhắc nhở cô ta đừng lắm miệng.
Đoàn Trường Sinh uống hai ly rượu liền cảm thấy có chút chếnh choáng, anh nhìn cái ly trong tay liền nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Anh bình tĩnh đứng lên.
“Mọi người từ từ dùng bữa, con đi ra ngoài một chút…”
Bà cụ Thời nhìn cháu trai rời đi thì cười nhẹ, nói với cô gái bên cạnh mình.
“Nhã Đan, cháu đi xem có phải thằng bé say rồi hay không?”
“Để cháu đi cho, chị Nhã Đan đi không có tiện lắm đâu ạ.”
Đoàn Lê Oanh cảm thấy có điều gì đó không ổn liền lên tiếng ngăn Nhã Đan lại.
Bà cụ Thời sẵng giọng quát cô.
“Cháu ngồi yên ở đấy cho ta.
Nhã Đan và anh cháu sau này sẽ kết hôn, để con bé đi cùng anh cháu gia tăng thêm tình cảm đi…”
“Nhưng…”
Đoàn Lê Oanh còn muốn nói thêm, bà cụ Thời trừng mắt cảnh cáo cô đừng lộn xộn.
Đặng Nhã Đan cười nhẹ, ngoan ngoãn đứng lên.
“Vâng, bà nội, cháu đi xem anh Trường Sinh đây ạ…”
“Ừm… Cháu đi đi…”
Đỗ Lệ Thủy ngồi ở đối diện siết chặt nắm đấm.
Chờ Đặng Nhã Đạn đi rồi bà ta mới lên tiếng.
“Mẹ, con thấy Trường Sinh không thích Nhã Đan cho lắm, hay là mẹ nghĩ lại một chút…”
“Nghĩ cái gì?”
Bà cụ thẳng thắn nhìn con dâu, cười đầy mỉa mai.
Lục Lam Chi ngồi ở đó nhìn Đỗ Lệ Thủy, cười nói.
“Mẹ chồng thân yêu, nếu mẹ không biết nói chuyện cho bà nội vui thì đừng nói ạ, yên lặng ăn cơm là ổn rồi.”
“Cô…”
Đỗ Lệ Thủy siết chặt nắm tay.
Bà cụ cười nhìn bà ta.
“Đúng là không có học, đầu óc không thể dùng được…”
Đỗ Lệ Thủy cúi đầu yên lặng nghiến răng, hận không thể cắn chết bà mẹ chồng già trước mặt mình.
Đoàn Lê Oanh che miệng cười nhẹ, vì Đỗ Lệ Thủy bị bà cụ mắng mà tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Đỗ Lệ Thủy vẫn chưa có từ bỏ ý định, lại nói.
“Vậy mẹ xem, có thể nói với Trường Sinh, để nó cho Thái Kiệt đến công ty…”
Bà cụ nhìn chị ta, giễu cợt.
“Việc công ty chị có thấy tôi nói ra, nói vào câu nào không…”
“Dạ con biết rồi…”
Đoàn Trường Sinh đi ra bên ngoài cảm thấy cả người khô nóng, thằng em nhỏ điên cuồng gào thét, cả người lảo đảo mắt mờ đi.
“Úi…”
Đúng lúc này anh va vào một khối băng mát lạnh, mùi hương thoang thoảng quen thuộc trong tâm trí ngày nhớ đêm mong k1ch thích thần kinh anh.
Minh Hiểu Khê say đến không phân biệt được đông tây nam bắc, khi va vào người khác thì ngẩng đầu, nheo mắt.
“Sao quen thế nhỉ… À!..
Là trai đẹp…”
Cô lầm bầm một tiếng rồi nhảy lên ôm lấy anh.
Đoàn Trường Sinh cũng ôm lấy cô thì thầm.
“Hiểu Khê…”
Nghe anh gọi tên mình, cô gật gù.
“Ừm…