Đoàn Trường Sinh nhìn cô gái đang tạo dáng chụp ảnh ở một bên, đầu óc lại không ngừng nghĩ cách dỗ người.
Minh Hiểu Khê chụp ảnh xong liền nói muốn trở về nghỉ ngơi.
Đoàn Trường Sinh thấy cô rời đi cũng gấp gáp mà đuổi theo.
Khi đi ngang qua Mai Văn Thắng, lại bị anh ta giữ lại, cười cười cổ vũ.
"Người anh em chúc cậu may mắn..."
Đoàn Trường Sinh trợn mắt, đánh cho bạn mới của mình một quyền rồi chạy đuổi theo Minh Hiểu Khê.
"Hiểu Khê!"
Đoàn Trường Sinh bắt lấy người lại.
Minh Hiểu Khê nhàn nhạt liếc nhìn anh.
"Có chuyện gì vây?"
Đoàn Trường Sinh xoắn xuýt.
"Em giận anh sao?"
Minh Hiểu Khê nhếch nhẹ khoé môi, đầu khẽ lắc.
"Nào dám, chúng ta cũng chỉ là bạn bè, hàng xóm bình thường, vô tình đi chơi gặp nhau, cùng nhau vui đùa một chút thì có chuyện gì mà giận với dỗi."
Đoàn Trường Sinh nhíu mày, khẳng định.
"Em giận rồi!"
Minh Hiểu Khê cười nhạt, quay người đi.
"Anh nghĩ nhiều rồi."
Đoàn Trường Sinh tiến lên phía trước muốn chặn người lại.
"Em nghe anh nói một chút.
Á!..."
Đoàn Trường Sinh thét lên một tiếng ôm chân mình nhảy câng cân lên.
Minh Hiểu Khê nhìn hắn hừ lạnh một tiếng.
"Diễn đi, diễn tiếp đi..."
Minh Hiểu Khê buồn bực thật sự cô dẵm chân người ta tại sao lại dẵm trượt, mà tên kia còn la oai oái như vậy, đây là muốn chế nhạo cô hay sao.
Đoàn Trường Sinh vẻ mặt oan uổng, anh cũng chỉ là muốn cô vui mà thôi.
"Mẹ ơi! Mẹ nhìn xem kia có phải anh con không?"
Một cô gái tầm mười ba mười bốn tuổi kéo áo mẹ mình gọi.
Lê Thanh Huyền nhìn sang.
Bên kia một đôi nam nữ đang dây dưa, hình như cô gái đang giận dỗi còn chàng trai đang dỗ dành.
Lê Thanh Huyền nhìn đến xuất thần, miệng lầm bầm.
"Đúng là anh con..."
Đoàn Lê Oanh chớp chớp mắt có chút khó hiểu.
"Không phải anh con nói có việc quan trọng phải làm sao?"
Lê Thanh Huyền cười cười, tâm trạng vô cùng tốt.
" Anh con đúng là đang có việc đại sự quan trọng, đây là việc liên quan đến tình yêu và hạnh phúc..."
Đoàn Lê Oanh khẽ ồ lên một tiếng xem như có hiểu chút chút.
Ánh mắt nhìn sang bên kia, thấy anh trai mình hình như đang cố gắng lôi kéo chị gái kia.
Cô muốn nhìn diện mạo của chị gái, xem chị ấy xinh đẹp đến nhường nào.
Bên kia, Đoàn Trường Sinh khổ sở dùng miệng lưỡi giải thích sự tình với Minh Hiểu Khê.
"Em tin anh được không, những điều anh nói đều là sự thật, anh hoàn toàn trong sạch."
Minh Hiểu Khê lại hoàn toàn không có một chút tin tưởng nào, cô khẽ cong khoé môi.
"Tôi có tin hay không có liên quan gì, chúng ta nói cho cùng cũng chỉ là người dưng mà thôi..."
Nói xong liền rời đi.
Đoàn Trường Sinh còn muốn kéo người lại, đã bị một ánh mắt lạnh băng nhìn đến.
"Anh còn dám kéo nữa, đừng trách tôi..."
Đoàn Trường Sinh biết cô thực sự tức giận khẽ rụt cánh tay trở về.
Minh Hiểu Khê một mạch rời đi, trong lòng tích tụ một ngọn lửa giận bừng bừng.
Hôm nay là một ngày quá xui xẻo đối với cô.
Hai cô bạn không nên thân cùng bạn trai hẹn hò đến quên luôn cái sự tồn tại của cô.
Sáng hôm sau Minh Hiểu Khê cảm thấy ở đây không thú vị gì liền xếp hành lý muốn trở về nhà.
"Ê! Đoàn Lê Oanh không ngờ mày cũng ở đây cơ đấy! Ây! Ở đây gió lớn, mày không sợ nó thổi chết mày hay sao con ma bệnh..."
"Haha...!Đúng vậy, ma bệnh..."
"Haha....a bệnh tránh xa chúng ta một chút đừng để lây đến chúng ta."
Đúng lúc Minh Hiểu Khê đi ngang qua, khi nhìn thấy ở một góc có mấy cô cậu nhóc, tầm tuổi mười bốn mười năm đang vây xung quanh một cô gái cũng tầm tuổi bọn họ mà sỉ nhục.
Minh Hiểu Khê ghét nhất là cái loại người này.
Cô chầm chậm đi tới.
Nhìn thấy cô gái nhỏ bị bao vây kia cả người run lên nhưng ánh mắt nhìn mấy đứa kia tràn đầy kiên quyết.
"Đào Trúc, mày đừng có quá đáng...!Mày mới là ma bệnh, cả nhà mày mới là ma bệnh."
Đào Trúc bị Đoàn Lê Oanh gào lên mặt thì tức giận.
"Con chó này mày dám rủa tao hả?"
"Bốp..."
Dứt lời thì thấy Đào Trúc lao đến tát cho Đoàn Lê Oanh một cái tát.
Một tiếng "Bốp" này nghe vô cùng giòn giã.
Đoàn Lê Oanh lảo đảo lui về sau mấy bước.
Ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn lên Đào Trúc.
"Mày dám đánh tao?"
Đào Trúc một vẻ mặt đắc ý hất cằm.
"Tao đánh mày