"Tôi cho cô gấp đôi, cô lập tức biến..."
Đoàn Trường Sinh lạnh lùng nhìn qua.
Hoàng Nhã ánh mắt như loé sáng, mỉm cười.
"Anh đẹp trai, em tự giới thiệu, em là Hoàng Nhã, con gái của CTHĐQT Thịnh Phát."
Đoàn Trường Sinh nghe cô ta nói, mày kiếm khẽ nhướng, hoá ra là con gái của CTHĐQT Thịnh Phát, nhưng anh cũng chẳng mấy quan tâm.
"Liên quan gì đến tôi sao?"
Hoàng Nhã lần đầu tiên bị từ chối như vậy, trong lòng cũng có chút muốn bốc hoả.
Đoàn Trường Sinh lại chẳng liếc nhìn đến, ôm eo Minh Hiểu Khê mang người rời đi.
"Đi thôi, bên kia có bán kem, mang em đi ăn nào."
Hoàng Nhã đứng im lặng ở đó, nghiến răng mà nói.
"Cũng chỉ được cái tốt mã rẻ cùi, còn làm ra cái vẻ..."
Minh Hiểu Khê cùng Đoàn Trường Sinh hoàn toàn chẳng quan tâm đến cô ta, tự mình tiếp tục vui chơi.
Đôi vợ chồng son Đỗ Thanh Thảo cùng bọn họ vừa gặp cũng chơi rất nhiệt tình.
Hai cô gái thì càng chơi đến tận hứng, tám chuyện thân quen đến như khuê mật.
Chơi ở công viên nước một hai giờ cũng đủ để Minh Hiểu Khê vui vẻ, nửa đầu tuy có bị quấy rầy nhưng lúc sau cô chơi vẫn là rất vui vẻ.
Đoàn Trường Sinh đi bên cạnh cô, toàn bộ quá trình cùng cô chơi đùa, tầm mắt cũng không rời khỏi người cô.
Đỗ Thanh Thảo cùng chồng của cô ấy ở bên cạnh bàn luận xôn xao.
"Chắc chắn là mới biết yêu, nhìn cái ánh mắt kia đi, dính ghê."
"Không nhất định, chúng ta hẹn hò lâu như vậy, anh vẫn nhìn em như thế còn gì."
Mai Xuân Thắng dỗ cho cô vợ nhà mình tâm tư nở hoa không ngừng.
"Ôi! Đây chẳng phải là anh Trường Sinh sao? Không ngờ ở đây cũng có thể gặp được anh.
Lần trước ở khách sạn tạm biệt, chúng ta cũng không gặp lại..."
"Khách sạn, tạm biệt..."
Minh Hiểu Khê híp híp mắt nhìn qua.
Đoàn Trường Sinh lại như không biết gì, nhìn đến cô gái kia.
"Cô là?"
Cô gái mỉm cười duyên dáng, giọng nói nũng nịu.
"Đúng là quý nhân hay quên, anh không nhớ sao, mấy tháng trước ở khách sạn Hoàng Triều, chúng ta đã rất vui vẻ..."
Cô ta nói xong còn nháy nháy mắt mờ ám.
Sống lưng Đoàn Trường Sinh lạnh toát, một cảm giác bất an ập đến.
Anh lo lắng nhìn sang Minh Hiểu Khê muốn giải thích, lại thấy cô quay người đi, bộ dáng không thèm để ý.
Cô gái kia uốn éo người đi tới, nghiêng người qua.
"Em sau đêm đó em vẫn luôn hoài mong anh..."
Minh Hiểu Khê ở dưới hồ bơi nghe rất rõ ràng, ánh mắt tối lại, một cỗ lửa giận xông thẳng lên đỉnh đầu, hung hăng quay lại trừng mắt nhìn Đoàn Trường Sinh một cái.
Đoàn Trường Sinh lúc này cũng đã nhớ đến, mấy tháng trước, anh bị mấy tên bạn mất nết mang đến một cuộc liên hoan, sau đó anh say, bọn họ lại mang đến một khách sạn.
Mấy thằng bạn không nên hồn kia còn mang anh ra cá cược với nhau.
Mang đến phòng anh một cô gái, cá với nhau đời trai trong sạch của anh có mất vì cô ta hay là anh bị lãnh cảm.
Cuối cùng anh dùng tiền đuổi cô gái kia đi.
Mà người này hiện tại đang đứng ở trước mặt anh.
Đoàn Trường Sinh sắc mặt khẽ tối lại, giọng nói lạnh lùng.
"Tôi cùng cô không quen biết, đừng ăn nói vớ vẩn mà gây hiểu lầm...!Cút..."
Cô gái kia còn đang tươi cười bị áp suất trên người anh áp chế, giọng nói lạnh lùng quát đến mà cứng miệng.
Ánh mắt sắc như đao phóng tới, cả người cô ta mềm nhũn, vội vàng rời đi.
Cô ta biết anh là người không dễ dây vào, nhưng người kia nói, cô ta chỉ cần nói những lời này liền có mười triệu.
Tiền dễ kiếm như thế thì ai chê...!Mà Đoàn Trường Sinh cũng không thể vì mấy câu nói này mà làm gì được cô ta.
Dù sao cô ta nói cũng là sự thật.
Đoàn Trường Sinh nhìn sang Minh Hiểu Khê, thấy cô đang muốn lên bờ vội vàng mang khăn tắm đến.
Minh Hiểu Khê lại tự mình đi lên, đi lướt qua anh, cũng không nhận lấy khăn tắm.
Đoàn Trường Sinh khó hiểu, chưng hửng nhìn theo cô gái.
"Làm sao lại giận rồi."
Mai Văn Thắng ném cho Đoàn Trường Sinh một ánh mắt như cười lại như không.
"Người anh