Đoàn Trường Sinh ngủ không sâu, khi bị Minh Hiểu Khê chạm vào liền tỉnh, trong mắt là một mảnh đỏ đầy tơ máu, vô cùng mệt mỏi.
Minh Hiểu Khê nhìn anh, nói.
"Anh đi nghỉ ngơi đi."
"Nhưng..."
Đoàn Trường Sinh không yên tâm nhìn cô.
"Em không sao."
"ọt..."
Cô vừa nói không sao, chiếc bụng nhỏ đã vội vàng kháng nghị.
Đoàn Trường Sinh cười cười, lấy đến cặp lồng cháo Lê Thanh Huyền mang đến, mở nắp, khuấy nhẹ, rồi đổ ra một chiếc bát, dùng thìa múc muốn bón cho cô.
"Cháo vẫn còn nóng, em mau ăn đi."
Minh Hiểu Khê hít vào hương thơm của cháo, nhưng cũng không ăn ngay.
Đoàn Trường Sinh nhìn cô khó hiểu.
"Sao vậy?"
Cô mím mím môi, hai má đỏ ửng.
"Em muốn đánh răng."
Thấy cô muốn đứng lên, anh vội nói.
"Nằm yên đừng nhúc nhích."
Minh Hiểu Khê tròn xoe mắt nhìn ngoan ngoãn nghe lời.
Thấy cô nghe lời như vậy anh rất hài lòng, nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh lấy bàn chải đánh răng và cốc, còn có một cái chậu nhỏ.
Anh đi tới bên giường đỡ cô ngồi dậy.
"Tay em cũng bị thương, còn đang truyền dịch, vết thương ở bụng rất sâu, không thể cử động bừa, sẽ khiến vết thương bị rách."
Anh lấy cốc nước ấm đưa đến bên miệng đút cho cô.
"Anh giúp em đánh răng."
Minh Hiểu Khê ngượng ngùng, lắc đầu.
"Em tự làm được mà..."
"Há miệng..."
Đoàn Trường Sinh kiên quyết không thoả hiệp.
"Ồ!"
Minh Hiểu Khê hết cách chỉ đành nghe theo, ngoan ngoãn uống một ngụm nước ấm.
Đoàn Trường Sinh đem chậu nhỏ tới để cô nhổ vào đó.
Bàn chải đánh răng nhìn qua có vẻ hơi cứng, anh không dám dùng sức nên đánh cho cô rất chậm.
Minh Hiểu Khê há mồm, kem đánh răng đã dính hết lên tay anh.
Cô đẩy cái tay đang cầm bàn chải đánh răng của Đoàn Trường Sinh ra.
"Ừ!...!Tay anh bẩn kìa..."
"Kệ nó..."
Anh rút tờ khăn ướt lau mồm cho cô, không để ý đến tay mình.
Đoàn Trường Sinh là người ưa sạch sẽ, nếu hiện tại để những người quen của anh nhìn thấy cảnh này có lẽ sẽ bị doạ, còn phải kiểm tra xem anh có bị đánh tráo không nữa.
Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt, bộ dáng ngây thơ vô số tội.
"Không phải anh ưa sạch sẽ sao? Sao hôm nay lại không chê em?"
Đoàn Trường Sinh liếc cô một cái, đưa cốc cho cô.
"Súc miệng...!Còn nói nữa anh sẽ trở mặt, liền theo ý em.
Chê!"
"Ồ!"
Minh Hiểu Khê thức thời ngoan ngoãn súc miệng, sau đó nhổ vào trong chậu rồi lấy khăn ướt lau miệng mình.
Cô lau miệng xong lại nhìn đến tay anh, tiện thể dùng luôn cái khăn đó lau tay cho anh.
Đoàn Trường Sinh trợn mắt, nghiến răng.
"Minh Hiểu Khê..."
Cô bị điểm tên, ngẩng đầu, chớp chớp mắt.
"Sao vậy?"
"Bỏ đi."
Đoàn Trường Sinh đối diện với đôi mắt to tròn đen láy chỉ có bóng dáng mình kia, bất lực thở dài một cái.
Đoàn Trường Sinh lấy chậu đi vào nhà vệ sinh.
Minh Hiểu Khê ở đằng sau nhíu mày, sao vậy nhỉ, mình sợ anh bị bẩn, tri kỷ giúp anh ấy lau, anh ấy sao lại không vui rồi...
Đoàn Trường Sinh nếu biết cô đang nghĩ gì, có lẽ sẽ tức đến ói máu.
Minh Hiểu Khê đánh răng, rửa mặt xong, Đoàn Trường Sinh lấy bát cháo đến, cẩn thận xúc, bón cho cô.
Minh Hiểu Khê đưa tay muốn cầm lấy chiếc thìa.
"Để em tự ăn là được rồi, anh đi nghỉ đi."
"Ngoan, há miệng..."
Đoàn Trường Sinh tránh thoát khỏi tay cô, kiên nhẫn đưa thìa cháo đến bên miệng của cô.
"Ồ!"
Minh Hiểu Khê ngoan ngoãn ăn cháo anh bón.
Cháo rất thơm, mềm, ngon vô cùng, Minh Hiểu Khê đói bụng ăn hết phân nửa chỗ cháo.
"Em no rồi."
Thấy cô không ăn nữa, Đoàn Trường Sinh cũng không ép cô.
Anh lấy khăn ướt cho cô lau miệng, lại lấy nước cho cô uống.
Sau đó cầm lên bát cháo, ăn nốt chỗ cháo còn dư.
"Này..."
Minh Hiểu Khê nhìn vào bát cháo muốn nói với anh đó là cháo cô ăn thừa mà.
Đoàn Trường Sinh cười cười không để ý, nói.
"Không được lãnh phí thức ăn."
Minh Hiểu Khê khẽ bĩu môi, không biết ai vừa chê cái khăn cô dùng qua lau có một chút tay cho anh còn đen mặt đấy.
Bây giờ lại ăn cháo cô ăn còn thừa.
Đúng là không thể hiểu nổi.
Chờ anh ăn xong, thu thập thoả đáng, quay sang nhìn lại thấy cô đang đỏ mặt nhìn anh.
"Sao vậy? Cảm động quá muốn thổ lộ tình cảm với anh sao?"
Minh Hiểu Khê ném cho anh một ánh mắt đầy khinh bỉ.
"Hừ! Anh mơ đẹp quá."
Hùng hổ một chút xong lại có chút ấp úng.
"Em muốn đi vệ sinh."
Cô đang truyền nước, khi nãy ống thông tiểu đã bị cô mãnh liệt yêu cầu bác sĩ rút ra.
Đoàn Trường Sinh suy nghĩ một lát rồi hỏi cô.
"Ở đây hay đi vào nhà vệ sinh.
Ở đây? Minh Hiểu Khê bị doạ cho giật mình.
Cô đỏ mặt quả quyết nói.
"Đi vào nhà