Trời đã khuya, xung quanh đã bắt đầu đổ tầng hơi lạnh, thời điểm ai nấy đều yên giấc ngủ vậy mà cái nơi bệnh viện lúc nào cũng có xe chạy ra chạy vào hối hả giữa dòng người, hầu như bệnh viện là một nơi chưa từng dập tắt ngọn đèn, ngọn đèn ấy giống như tia hy vọng cho những chuyện không may xảy ra, luôn luôn cứu sống con người đang gặp nguy hiểm ra khỏi tay tử thần và ban cho họ một cuộc đời một số phận mới.
Cả một nhà Ngô gia túc trực bên cạnh, trên người Ngao Trạch Vũ đã thay một bộ đồ mới, Anh khoác lên người áo thun trắng rộng cùng quần dài màu đen hiệu đắt đỏ, chân mang dép dáng vẻ tùy hứng thoải mái trông vô cùng hấp dẫn lại có vẻ đẹp trai trưởng thành hút mắt các nữ y tá điều dưỡng.
Vì lo ngại sức khoẻ của Ngô lão gia cho nên Ngô Tần đã dùng hết sức khuyên nhủ mới khuyên ông cụ về nhà cùng mình.
Còn Ngô Phỉ sẽ ở lại bệnh viện túc trực bên cạnh, Lữ Ninh Ninh ngõ ý muốn ở lại cùng chồng nhưng ngay lập tức bị Ngô Phỉ từ chối, biết là vợ lo nhưng mà con trai út nhỏ tuổi không thể ở nơi bệnh viện này được, sẽ mang điềm xui mất.
Lữ Ninh Ninh đành mang ánh mắt tiếc nuối ra về cùng đoàn người Ngô Tần.
Vân Ngạn có đến nhưng không có ý định đi vào, chỉ ngắm nhìn cô thông qua ô cửa chính dày nhỏ.
Hắn vào cũng chưa chắc nói chuyện được với cô vì các tên Ngao Trạch Vũ gì đó vẫn còn ở đó, thậm chí còn không về nhà gọi người mang đồ đến, nhìn bộ đồ Anh mặc hắn khẽ nghiến răng chửi thầm *bộ muốn lì mặt ở đây hay gì*, mắng một bụng xối xả xong Vân Ngạn mới nhận ra một điều, bệnh viện này là sản nghiệp của Ngao gia.
Tức cái mình thật mà, về sau hắn sẽ tự mình làm nên một bệnh viện, sẽ to lớn gấp chục lần cái bệnh viện này, xem lúc đó hắn có đuổi cổ cái tên mặt dày Ngao Trạch Vũ kia hay không.
Đen mặt lùi đi, bây giờ ở đây cũng chẳng có lợi ích gì, mai lại đến thăm người, dù bực tức trong lòng, hắn phải tự nhủ bản thân *mình là người đàn ông phóng khoáng, cho nên nhường một đêm không là gì, đúng! mình PHÓNG KHOÁNG*
Muốn phóng hoả mà!!!
Sáng sớm tinh mơ, Anna Chư Cầm đã cùng chồng đi đến bệnh viện, họ lén đi lúc Ngô lão gia ngủ say bởi vì ban đêm ông cụ lo lắng mãi không ngủ được gần rạng sáng mới lờ mờ chợp mắt, bọn họ giao việc nhà lại cho Lữ Ninh Ninh và rồi lén đi.
Ngô Tần đặt đồ ăn lên chiếc bàn dài tận 2m, thấy hai cô cháu gái ngủ say vẫn còn chưa dậy, chỉ có Ngô Phỉ cùng Ngao Trạch Vũ quầng mắt thâm đen, ngáp dài ngáp ngắn.
Ngô Tần thúc giục: "Anh cả, Anh mau về nghỉ ngơi đi, em sẽ ở lại đây thay Anh chăm sóc hai đứa nhỏ"
Ngô Phỉ lắc đầu cự tuyệt: "Em chuẩn bị cho cuộc tranh cử đi, chỉ còn 2 ngày nữa thôi"
Sau đó nhìn Ngao Trạch Vũ, nhờ hôm qua nói chuyện mới biết Ngao Trạch Vũ là con của bạn thân ông - Ngao Sở Viêm, hèn gì lúc lần đầu gặp ông cứ thấy gương mặt đẹp đến điêu khắc đó có chút quen quen, giờ thì nhớ rồi.
Lại thấy Ngao Trạch Vũ có tình cảm đặc biệt với cháu gái nhà mình ông cũng vui lòng, hai đứa xứng đôi vừa lứa nếu Ngao Sở Viêm cũng tác thành thì ông đây cũng sẽ gật đầu đồng ý, mà quyết định thì nằm ở trên tay cháu gái ông rồi.
Theo như ông tiếp xúc và thông qua cách nói chuyện ông biết được rằng cậu nhóc này là một đứa trẻ nhìn xa trong rộng, rất thông minh lại vừa có nhiều kinh nghiệm trong kinh doanh hơn cả ông, là đứa trẻ tài năng vô song, tự cao tự đại nhưng khiến người khác phải xấu hổ với cái dáng vẻ cao ngạo đó, bởi vì Ngao Trạch Vũ cao ngạo khi biết rõ bản thân mình đã có những gì, tự đại là việc mà Anh hãnh diện.
"Trạch Vũ, chú thấy cháu nên về đi, Sở Viêm có lẽ sẽ lo lắng cho cháu đấy"
Ngao Trạch Vũ khởi động khớp cổ mệt mỏi nhưng vẫn lễ phép trả lời: "Cháu ở riêng với ba mẹ nên họ sẽ không biết cháu làm gì đâu"
Ngô Phỉ và Ngô Tần thoáng ngạc nhiên, cậu nhóc chỉ mới 20 tuổi, tài giỏi trong kinh doanh, đầu óc trí tuệ nhạy hơn người thì thôi đi, sở hữu tài sản nhiều như nước dù sao cũng là mới lớn cứ ngỡ sống cùng ba mẹ không ngờ rằng sống tự lập như vậy, cậu nhóc này được, bản lĩnh bề ngoài đều hợp.
Tán thành!!!
Ngao Trạch Vũ nào biết sự xuất sắc của bản thân đã khiến cho hai bác nhà vợ ngầm đồng ý rồi, Anh luôn luôn tính toán sau này sẽ lấy vợ vô cùng khó khăn, đêm đêm lại phải gác tay lên trán suy nghĩ cách thuyết phục gia đình người thân nhà vợ mình, Anh ấy mà không có gì nhiều, chỉ có tiền là như nước, không biết đốt vào đâu cho hết, đầu tư vào đâu cũng ra tiền thế là tiền nhiều hơn nữa, Anh có cả mấy chục cái thẻ đen nhưng tiêu hoài không hết.
Lần trước Anh vốn có ý tặng cô làm quà sanh thần nhưng khi thấy nó màu đen cô liền từ chối, nhất quyết không chịu nhận.1
Anh nghĩ hàng ngàn kế để thuyết phục họ, nào là sẽ tặng cho Ngô Tần một chiếc phi cơ riêng, Ngô Phỉ sẽ là một sân golf đắt đỏ nhất thành phố Dạ Châu này, còn Ngô Phương đam mê hoạt động nghệ thuật thì sẽ tặng một công ty giải trí, Thượng Minh Lữ hai ba công ty riêng có tiếng, còn rất nhiều thứ để tặng cho họ làm quà gặp mặt.
Haizz Anh nghĩ ra nhiều kế hoạch, nhưng vẫn chưa có thời cơ làm mà thôi.
Còn nữa, cái tên Vân Ngạn kia là cái tên đầu xỏ gây cản trở kế hoạch của Anh, đang định bảo Trần Khính thực hiện thì cái tên trời đánh đó ra sức chèn ép Ngao thị và công ty bất động sản Tri Mau, nếu không Anh đã đích thân đi lựa chuyên cơ, sân golf và công ty giải trí rồi.
Hừ! Đúng là kẻ xui xẻo chuyên cản chân người khác.
Đáng ghét!!!
Ngô Phỉ phát giác ra chuyện gì, liền quay đầu nghiêm túc hỏi Ngô Tần: "Cái người cầm dao đâm hai đứa nhỏ sao rồi, Phương đội trưởng xử lý thế nào rồi"
"Em định sẽ lột da con nhóc khốn kiếp đó ra đó, mới tầm tí tuổi mà đã làm việc tội ác tày trời như vậy" Ngô Tần nhún vai bình thản trả lời.
Ngô Phỉ không đồng tình cho lắm, ông nghiêm túc: "Em đang tiến cử không nên làm việc như vậy, với lại có nhiều kẻ đang rình mò soi mói để hạ bệ em xuống, còn có cái Mẫn gia luôn luôn tìm mọi thời cơ đạp em dưới chân, nếu bây giờ em giết người họ sẽ truy cứu tới cùng để tìm ra sơ hở vì một người vốn đang sống rành rành bỗng chốc một đêm biến mất tâm hơi, họ sẽ lâm le với cảnh sát sau đó cảnh sát điều tra ra, em mà có liên quan Anh chắc chắn cái vị trí em đang muốn có