Mẫn Phương Kiều dáng vẻ nho nhã dịu dàng hiểu chuyện gọt từng vỏ táo để ngay ngắn trên dĩa.
Hai vợ chồng Ngao Sở Viêm vẻ mặt đầy hài lòng, hai tay cô ta lễ phép đưa dĩa táo ngọt đến trước mặt Ngao Sở Viêm cười ngọt ngào lại có chút e then nói: "Cháu mời bác trai bác gái ăn táo ạ, cháu không biết cắt gọt sao cho đẹp mắt mong hai bác không chê" cách ăn nói lễ phép lại khiêm tốn rất được lòng người lớn Ngao Sở Viêm tâm tình tốt hơn hẳn, ăn một miếng táo liên tục gật đầu khen ngon, Bạch Mai Nghi một bên lau tay cho chồng, bà hỏi: "Tiểu Vũ không biết khi nào đến, sao tôi thấy lâu quá ông à"
Ngao Sở Viêm định trả lời thì Ngao Bạch Minh Nguyệt cùng Bạc Ngật Quân tay ôm cô nhóc nhỏ đi vào.
Ngao Bạch Minh Nguyệt đón lấy con gái đầu lòng gần 9 tháng tuổi hôn một cái, đưa đến trước mặt ba mẹ cười tươi: "Ba mẹ, Vân Lĩnh đến thăm ba mẹ này, mau chào ông bà ngoại đi con, ô ô đừng khóc ngoan ngoan mẹ thương thương nhá"
Ngao Sở Viêm vừa thấy cháu ngoại là hai mắt sáng lên, không còn quan trọng sức khoẻ nữa ông ngồi bật dậy tốc độ rất nhanh đưa tay định ôm cháu nhỏ vào lòng nào ngờ vừa đưa tay ra liền có một bàn tay khác đánh tay ông *bốp* một cái đồng thời giành mất cháu nhỏ đáng yêu.
Ông ôm một bụng uất ức nghẹn lời nhìn vợ: "Bà cho tôi ôm cháu ngoại một lát"
Bạch Mai Nghi ôm cháu ngoại đùa giỡn, ánh mắt không nhìn ông mà trả lời: "Ông có khoẻ lại đâu mà giành, lỡ ông mệt buông cháu ngoại ra thì nguy hiểm lắm, nên là ngồi đó mà ngắm đi nhé"
Ngao Sở Viêm tức tối đưa mắt nhìn vợ rồi lại nhìn vợ chồng Ngao Bạch Minh Nguyệt.
Bạc Ngật Quân làm dịu lòng ba vợ bằng cách: "Năm sau tụi con có thêm một bé nữa là ba mẹ không cần giành nữa" vừa dứt lời một tiếng hét đau vang dội lên, Bạc Ngật Quân bị vợ nhéo eo đau đến mức chảy nước mắt ròng ròng, ôm lấy chiếc eo dày thịt ai oán nhìn vợ.
"Anh muốn thì tự mình mà đẻ"
Anh đưa ánh mắt tủi thân nhìn ba vợ cáo trạng: "Ba..."
Ngao Sở Viêm phủi phủi tay: "Ba không biết, vừa rồi con hứa với ba cho ba thêm cháu ngoại để bế rồi thì tự mình làm sao cho năm sau ba được bế cháu đó thì làm"
Cái sự thấy người sắp chết mà không cứu này hình như là bệnh di truyền thì phải, ngay cả em rễ cũng có cái tính ác nhơn này.
Anh cảm thấy hình như mình bị bắt nạt, từ ba vợ cho đến em vợ, bà xã đại nhân còn chẳng vừa.
Một nhà Mẫn Thiên Tứ bị bỏ quên, vốn dĩ ban đầu bọn họ được chú ý đến nhưng đùng một cái gia đình Bạc Ngật Quân vào là mọi sự chú ý hoàn toàn không thuộc về họ nữa, bọn họ như bị dẹp sang một bên, bị lãng quên trong gang tấc.
Mẫn Thiên Tứ khó nhọc mở miệng để cho mấy người trước mặt này biết bọn họ vẫn còn đang đứng ở đây vẫn còn tồn tại: "Đứa trẻ đáng yêu quá giống như cháu và Ngật Quân vậy, cháu sanh khi nào thế, sao không nói với bác Mẫn, bác sẽ sang nhà chúc mừng"
Ngao Bạch Minh Nguyệt không thích một nhà dát sự giả dối lên mặt như cái nhà họ Mẫn này cho lắm, không hiểu sao cô cứ cảm thấy họ rất giả dối, như muốn nịnh hót để con gái được nhanh chóng gả vào vậy.
Mẫn Phương Kiều thì cô chưa từng tiếp xúc nhiều, không ghét cũng chẳng quan tâm, chỉ cần không làm gì quá đáng là không có thù địch gì ở đây cả.
Nếu đứa con gái họ Mẫn này thực sự tốt, thì Cô cũng sẽ tán thành.
Nhưng xem thái độ em trai của cô thì Mẫn tiểu thư này không hoàn toàn tốt bụng như những gì bày tỏ bên ngoài cho lắm, để được em trai cô ghét cay ghét đắng, ghét ra mặt như thế thì cô gái này quả thực rất giỏi.
Ngao Bạch Minh Nguyệt nở một nụ cười xã giao với ông ta: "Đứa bé gần 9 tháng tuổi rồi, cháu sanh cũng như những bà mẹ khác không cần phải làm kinh động với mọi người làm gì, cũng không muốn phiền bác Mẫn bận rộn mỗi ngày"
Mẫn Thiên Tứ: "Nào có, cháu sanh ra một thiên thần là việc đáng ăn mừng"
Phương Sánh cũng nhanh chóng gia nhập vào cuộc trò chuyện, bà ta cũng muốn làm thân với một gia tộc giàu nhất nước X, sau này làm thông gia mối quan hệ được bền chặt hơn, cũng dễ đoán lòng nhau: "Đứa bé tên gì thế hai cháu"
Bạc Ngật Quân: "Thiên thần nhà cháu lấy tên theo họ của ba, tên là Bạc Vân Lĩnh.
Bọn cháu chia ra nếu may mắn có thêm đứa thứ hai sẽ cho mang họ mẹ.
Thời đại bình đẳng nên mọi việc đều phải cân bằng"
"Haizz bác nói này làm sao có thể mang họ mẹ được chứ, cho dù thời đại tân tiến nhưng những cái theo tập tục thì cứ thuận theo thường tình, vậy sao cháu lại thay đổi, còn nữa đứa con đầu lòng là con gái hai cháu lại đặt tên Vân Lĩnh, Lĩnh Lĩnh...ôi nghe cái tên nó giống con trai quá, sao không đặt tên nào đẹp hơn, lần sau có đặt tên con cứ nói với bác, ai đời đặt tên con không đẹp như vậy chứ, sao này tội đứa nhỏ khi nói tên của mình ra lắm ấy.
Thật là" Phương Sánh lại giở giọng chanh chua chê bai làm cho không khí xung quanh lạnh xuống dần, ánh mắt vợ chồng Bạc Ngật Quân tối đi le lói trong đó cơn khó chịu buồn bực, vẻ mặt không vui khi nghe người khác chê bai con gái tiểu thiên thần nhà họ lại còn nói trước mặt như thế này Ngao Sở Viêm cùng vợ cũng tỏ lòng không vui, Cháu ngoại nhà họ từ khi sinh ra, đặt cái tên Bạc Vân Lĩnh, gọi là Lĩnh Lĩnh nghe rất đáng yêu nhưng sao nghe cái tên ấy từ mồm miệng Phương Sánh lại trở nên đáng ghét và khó nghe đến vậy.
Mẫn Thiên Tứ muốn xông lên xé cái miệng ăn nói đáng chết của vợ mình, ai đời ăn nói ngu người như bà ta vậy không biết.
Đúng là bản chất ngu xuẩn mà cứ thích tỏ ra thông minh, cái ngu thấm dần trong máu mà cứ ẩn náu mình nguy hiểm giỏi giang.1
Mẫn Thiên Tứ cười gượng cứu vớt hình tượng gia đình nho giáo, kéo tay Phương Sánh đồng thời trừng mắt cảnh cáo bà ta.
Phương Sánh lúc này mới phát giác ra ban nãy mình đã lỡ lời nói những thứ không lịch sự, liền bịt miệng hối hận cúi đầu.
Mẫn Phương Kiều quan sát sắc mặt mọi người, thấy tình hình ngày càng trầm trọng và tội tệ khẽ mắng trong lòng *mẹ đúng thật là, lời nói trước khi thốt ra phải lựa lời kỹ càng rồi mới nói chứ.
Sao mẹ có thể hàm hồ như vậy*
Khớp tay Ngao Bạch Minh Nguyệt cuộn chặt, Bạc Ngật Quân nhận ra sự tức giận đang hì hục cháy lớn, Anh nắm tay vợ như trao cho vợ tín hiệu bình tĩnh vì bọn họ cũng là thông gia nhà họ Ngao.
Ngao Bạch Minh Nguyệt đành dồn nến cảm xúc sắp phun trào xuống, gắng gượng ép nó xuống nếu không người đàn bà trước mặt này có thể là mồm mép ọc máu rồi.
Lý do Bạc Ngật Quân luôn sợ vợ là vì vợ Anh ta là một quán quân karate, ừ có gì đâu chỉ là một giải quán quân nho nhỏ cấp thành phố thôi mà.
Hơ...!
Lòng ngực Ngao Bạch Minh Nguyệt cử động lên xuống, kiềm chế dữ lắm mới thốt ra một câu đàng hoàng: "Bạc Vân Lĩnh, Lĩnh được ví như lém lỉnh, tinh nghịch và đáng yêu, Lĩnh cũng có thể coi như bản lĩnh là mạnh mẽ ý chí kiên cường, mọi việc đều mạnh mẽ vượt qua.
Không có một người nào dám đứng trước mặt Ngao Bạch Minh Nguyệt cháu nói rằng *Con gái cấm tên Lĩnh* vì thế cháu mong rằng bác gái đây cẩn trọng hơn trong lời nói của mình trước khi phát ngôn ra"
Bạc Ngật Quân: "Cháu cũng không mong những lời lẽ vừa rồi sẽ được lập lại với những người khác, mong rằng bác cũng sẽ không buông lời như vậy với những đứa trẻ có tên KHÔNG THUẬN TÙY TỤC mà tỏ ra chê bai.
Vì mỗi một cái tên điều có ý nghĩa và một thứ đáng quý ở trong đó, lời nói của bác gái khi nãy thực sự làm vợ chồng cháu buồn lòng ấy nhỉ"
Mẫn Phương Kiều tiến lên, cúi đầu nhận lỗi, ăn nói khéo léo hiểu biết: "Là mẹ em không tốt, lỡ nói sai lời, Anh chị đừng giận mẹ em nhé, em thay mẹ gửi lời xin lỗi đến Anh chị ạ"
Bạc Ngật Quân giơ tay cản trở thành động cúi thấp người 90 độ thành khẩn đến mức làm quá: "Được rồi, không có việc gì"
Họ Mẫn như trút hết gánh nặng, thở phào một hơi.
Ngao Bạch Minh Nguyệt không nhìn đến một nhà bọn họ nữa, nhìn Ngao Sở Viêm hỏi: "Ba bị bệnh như vậy, cái thằng nhóc kia có đến thăm ba chưa"
Nhắc đến là Ngao Sở Viêm thở dài, nét ông buồn hiu trách cứ: "Thằng nhóc thối đó, buổi sáng hôm qua nó có đến thăm ba nhưng mà sau đại tiệc Ngô gia thì nó mất tích luôn"
Bạch Mai Nghi dỗ dành cháu ngoại một bên nói: "Chắc nó bận ở công ty thôi"
Mẫn Phương Kiều cắn môi, muốn nói lại thôi.
Ngao Sở Viêm nhận thấy liền hướng đến cô ta mà tra hỏi: "Cháu biết nó đang làm gì sao Mẫn Nhi, đừng ngại cứ nói đi, dù sao cuối cùng chúng ta cũng là người một nhà mà"
Mẫn Phương Kiều nghe câu người một nhà kia thì vui vẻ đến mức vẻ mặt đang tỏ ra chần chừ kia xém chút nữa biểu lộ thành mừng rỡ rồi.
Điều chỉnh cảm xúc một lát, nét mặt cô ta thoáng trở nên đáng thương lại có chút tủi thân: "Anh ấy...chắc Anh ấy đang chăm sóc em ấy"
Ngao Sở Viêm, Bạch Mai Nghi: "Em ấy?"
Mẫn Phương Kiều cắn môi rồi kể: "Là một cô gái xinh đẹp, được Anh Vũ bảo vệ, trong trường đồn thổi bon họ là một đôi trời sinh, Anh ấy cũng không phản bác có lẽ là...chấp nhận em ấy rồi.
Cô gái ấy bị thương phải nhập viện cho nên...Anh Vũ chắc đã vất vả chăm sóc cả đêm"
Nói xong cô ta lại vội vàng gạt ngang lời nói vừa rồi: "Cháu chỉ đoán như thế thôi ạ, có lẽ Anh ấy thực sự phải làm việc bận rộn ở công ty thôi.
Cháu...nhạy cảm quá rồi"
Ngao Sở Viêm bực tức, mặt đỏ bừng bừng: "Bác lại tin đó là sự thật, thằng nghịch tử đó lần trước còn dám nhận trước mặt bác là thích con nhỏ Thượng gia đó.
Cứ ngỡ nó chơi chán rồi không ngờ lại kéo dài mãi đến bây giờ, còn dám thừa nhận trước mặt cháu, nó đúng là quá lắm rồi.
Cháu yên tâm, bác và vợ bác đồng ý cháu là con dâu, ngoài cháu ra không là ai được.
Còn nữa, lần sau bác sẽ đích thân tra hỏi cái cô Thượng gia kia tại sao đeo bám hoài không buông như vậy"
Mẫn Phương Kiều mừng thầm trong bụng, niềm vui sướng nào bằng cái việc được phủ nhận danh xưng bà chủ tương lai của Ngao gia như bây giờ cơ chứ.
Haa cuối cùng việc này cũng chắc như đinh đóng cột.
Ngao Bạch Minh Nguyệt quan sát cô ta, thái độ mừng rỡ đắc ý ấy đã bị vùi lấp bởi nét mặt uất nghẹn nhìn cứ giả giả làm sao, ngoài mặt biết điều lễ phép để bản thân chịu nhiều uất ức không dám nói nhưng mở miệng ra là mách lẻo lại khéo léo nói những điều đó theo lẽ thường tình đương nhiên, làm người ta nghe cứ kiểu cô ta là người nhẫn nhịn nhu nhược cái gì cũng để bản thân chịu thiệt, đúng là một diễn viên có tiềm năng của làng giải trí.
Lúc này cửa ra vào được mở ra, Ngao Trạch Vũ tay ôm đồ ăn ngon cùng một số vật dụng linh tinh vào, bộ dạng bình tĩnh thảnh thơi trong bộ đồ thoải mái làm cho Ngao Sở Viêm tức hơn.
Có ai đời đi thăm ba mà ăn mặt tùy hứng như nó, mặc đồ ở nhà vào thăm ông như thế à, dáng vẻ kia chắc là mới ngủ