Ngao Trạch Vũ không giận cũng không náo mà chỉ cười nhạt: "Con đủ bản lĩnh nuôi em ấy là được"
Bạch Mai Nghi: "Vũ, có thể chỉ là cảm xúc nhất thời của con thôi, dù sao con cũng còn nhỏ, tình cảm nhất thời thôi con à, đừng vội quyết định....con...."
Còn chưa nói xong, đã bị Anh vội ngắt lời: "Tâm tư tự con rõ"
Cánh môi Bạch Mai Nghi mấp máy muốn nói lại đành thôi.
Ngao Sở Viêm khí tức nổi dậy cáu gắt lên: "Con cho rằng gia thế của con thấp hèn như bọn họ sao, con nên nhớ trên vai mình phải gánh cái gì, phải làm gì cho xứng tầm với bản thân, với Ngao gia.
Đừng có làm chuyện gì ngu ngốc mà ảnh hưởng đến cả gia tộc"
Bạch Mai Nghi kéo tay Ngao Sở Viêm vỗ nhẹ: "Đừng quát Trạch Vũ, nó cũng đã lớn sẽ tự cân nhắc biết bản thân mình nên làm gì cho phải"
Ngao Sở Viêm liếc Anh 1 cái gầm gừ: "Hừ! Nếu đã lớn vậy tại sao lại quyết định cái việc ngu ngốc này"
Lại nói tiếp: "Cho dù con quyết định ra sao, ba cũng sẽ kiên quyết không đồng ý.
Con nên lựa chọn người xứng với con, xứng với gia thế của Ngao gia.
Mẫn gia xuất sắc như thế con lại không chọn lại chọn 1 Thượng gia nhỏ bé.
Đáng không con?"
Môi mỏng lạnh nhạt của Anh cong lên, không hề do dự: "Đáng!"
Vì Anh yêu Cô, cho dù gia thế có ra sao...đều đáng!
Ngao Sở Viêm tức giận run người, giơ tay chỉ vào mặt Anh: "Con nên nhớ hôn ước giữa Ngao gia và Mẫn gia vẫn còn đó, hôn ước đó là do gia gia con an bài, con định làm cho gia gia ở trên trời phải phiền lòng vì con sao, mặc dù Ngao gia và Thượng gia không mâu thuẫn gì nhưng họ cũng chỉ là một doanh nghiệp nhỏ, con....tại sao lại vùi đầu vào thứ tình cảm không nên tồn tại chứ?"
Ngừng 1 chút khẽ xem sắc mặt của Anh rồi lại nói tiếp:
"Còn nữa Mẫn Nhi sắp về nước rồi con liệu mà dẹp cái chuyện vớ vẩn này cho đàng hoàng.
Ba không mong con cùng đứa con gái của Thượng Minh Lữ kia có quan hệ! Nếu con bỏ ngoài tai lời ba nhắc nhở thì ba sẽ tự mình ra mặt"
Lời vừa dứt, giọng âm trầm lãnh huyết của Anh cất lên, ánh mắt kiên định nhìn người ba bấy lâu mình tôn kính, không kiêng dè mà phán: "Nếu ba đụng vào em ấy....con cùng ba bồi"
Chỉ 1 câu ngắn gọn vẻn vẹn vài chữ mà đã khiến cho Ông bà Ngao phải giật mình, mở to đôi mắt nhìn Anh kinh ngạc.
Đây là con trai cưng của bọn họ sao, mặc dù trước đây nó có hơi lạnh lùng nhưng vẫn luôn ngoan ngoãn, còn bây giờ....chỉ cần nói đụng tới cô gái kia thái độ nó liền thay đổi.
Giống như...giống như muốn đối đầu với họ vậy.
Ngao Sở Viêm gầm gừ tức giận, mặt cũng đỏ hết cả lên, cả người không kiềm mà run cầm cập.
Chỉ vào mặt Anh mà lớn giọng chỉ trích, khiến cho Bạch Mai Nghi đứng kế bên phải giật thót tim vì sự thịnh nộ của ông.
"NGHỊCH TỬ!!!!"
Bạch Mai Nghi vội kéo bàn tay muốn đánh người của ông lại.
Mặt tràn đầy lo lắng cùng bối rối, giọng nghẹn lại mà run run.
"Sở Viêm! Ông làm gì vậy, có gì từ từ nói sao lại muốn đánh con"
"Bà chỉ biết bênh nó mà không hiểu sự tình, nó đây là muốn cãi lời tôi vì con tiểu nha đầu Thượng gia kia.
Bà kêu tôi đây sao không đánh nó, phải làm sao kiềm lại sự tức giận đây hả"
Bạch Mai Nghi kìm lòng không đậu, khóc nấc: "Sao ông chỉ nghĩ 1 chiều vậy, con nó mới lớn có thể chỉ là cảm xúc nhất thời, để vài tháng sau nó sẽ không thích vị tiểu thư Thượng gia kia liền nghe lời ông.
Sở Viêm ông mất lý trí đến vậy sao, lúc trẻ ông cũng vậy mà sao lại không hiểu tâm tư con cái mình"
Ngao Sở Viêm thở hồng hộc, không đếm xỉa đến Anh mà tức giận xoay người đi.
Bạch Mai Nghi dặn dò Anh vài điều như "Nhớ chăm sóc bản thân, ăn uống đầy đủ, cuối tuần về thăm ba mẹ"