Thì ra mọi việc Em nhẫn nhịn chịu đựng đều ảnh hưởng của quá khứ mà thành.
Cô gái nhỏ của Anh chịu bao ủy khuất to lớn như vậy mà đều lặng căm trước tình thế, cũng chỉ vì những thứ được coi là "dạy dỗ" mà vợ chồng Đường gia đã tàn nhẫn áp đặt lên vai cô gái nhỏ này.
Cô không sợ bị đau càng không sợ máu đổ.
Thứ mà Cô sợ đó chính là bóng tối của sự lạnh nhạt.
Cảm giác đó không thể nào thấu nổi.
Tâm can cứ như bị xé nát, bất lực mà chịu đựng.
Nhưng cuối cùng thì sao? Cô vẫn phải chịu đựng, cho dù đớn đau như thế nào.
Cô...trước giờ vẫn chưa bao giờ có ý định sẽ vực dậy.
Một tia ngẫu nhiên loé lên cũng chưa từng có.
Bởi vì Cô biết, cho dù bản thân có đủ mạnh mẽ đến đâu, sau lưng không có niềm tin vững chắc thì cũng sẽ hoàn toàn là hư vô.
Cô hít một hơi thật sâu.
"Họ cho Em đi học nhưng không cho tiền Em mua vở và sách, Em biết họ cho Em tư cách đi học đã là đặc ân lớn nhất rồi, nên Em liền không đòi hỏi.
Cô giáo vì thương liền tặng Em một bộ sách cùng 2 quyển tập, Em cảm kích vô cùng nhưng Em không nỡ làm phiền cô liền đi nịnh nọt con của trưởng thôn, họ sai Em làm gì Em liền làm nấy, họ đánh Em đau, Em sẽ có tiền.
Vì thế, Em để bọn họ phá tiết chỉ mong có tiền để mua đồ dùng học tập.
Khi Em tròn 13 tuổi, nợ nần ngày càng nhiều, Em sẽ có nguy cơ bị cho nghỉ học, Em hết cách liền đi tìm đông tìm tây chỉ mong có việc làm.
Cuối cùng ông trời không phụ lòng người, Em tìm được việc, nhưng việc đó rất nặng nhọc, khiêng bê các thùng đồ vào kho hàng và khiêng lên xe lớn.
Anh biết không, mỗi lần làm về vai Em đều nhức đến không ngủ được, có cả đêm Em đều thức trắng"
Đôi mắt đau thương ngập nước mắt, vành mắt cũng đã đỏ hoe.
Gương mặt tràn đầy bi thương khiến cho tim Anh nhói lên.
Anh biết...cô gái nhỏ này trải qua nhiều biến cố nhưng không nghĩ rằng biến cố mà cô đã từng trải lại đau thương bi đát đến vậy.
Ôm Cô vào lòng, dùng cơ thể cường trán làm vách tường cho Cô nương vào.
Cho dù, trời có đổ cơ thể này vẫn sẽ cố vì Em.
Cô gái nhỏ khóc đến đáng thương, nép vào ngực Anh khóc đến thương tâm.
Anh cúi đầu, nói khẽ: "Em có hận họ không?"
Một câu hỏi....chỉ là một câu mà đánh trúng vào tâm của Thượng Khiết My.
Cô gái run rẩy, từ trong lòng ngực Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt chứa màu buồn rưng rưng, giọng nghẹn ngào:
"Không! Em không hận"
Gương mặt Anh bình thản, ân cần hỏi: "Vì sao không hận"
Cô khịt mũi lắc đầu: "Vì họ cho Em được sống,