Anh không phản bác: "Đúng! Rất trăn trở"
Ngừng 1 giây rồi lại dùng hai tay to lớn áp sát vào gương mặt bầu bĩnh nhưng mặt đẫm lệ tuôn rơi.
Anh từ tốn trả lời.
Tay không ngừng tham lam xoa xoa nắn nắn như khối tạo hình.
"Nhưng người đáng thương không phải là em"
Cô khó hiểu, chớp chớp mắt.
Vẻ mặt ngây ngô như một thiên sứ không dính bụi trần.
Em...quả thật cái gì cũng chẳng biết.
"Kẻ đáng thương là vợ chồng họ Đường kia.
Không biết quý trọng"
Nếu đã không biết quý trọng thì hãy để cho Anh dạy họ cách "Quý Trọng" là như thế nào.
Có lẽ khi "dạy" xong, họ sẽ cảm kích, phải thực sự cảm kích.
Thượng Khiết My tránh né bàn tay kia ra, một cước gạt tay Anh không do dự, thoát khỏi sự ấm áp của bàn tay đang tham lam xoa hai má mềm mại ra, Cô lí giải một cách ngây ngô.
"Cho dù họ có đối xử với Em ra sao, Em vẫn cảm kích họ vì họ cho em được sống, cho Em ra ngoài xã hội sớm thì em mới biết được bộ mặt xã hội như thế nào, cũng chính vì những điều đó đã giúp Em sống, duy trì cho đến tận bây giờ"
Anh cười khẽ, lắc đầu.
.
Truyện Trinh Thám
Nhím con này ngoài cứng đầu lại còn cố chấp!
Anh không biết nên vui hay nên buồn với tính cách này của cô nữa.
Không sao! Em cứ ngông, việc trông cứ để Anh lo.
Ngon tay trỏ Thượng Khiết My chỉ chỉ thái dương, suy suy ngẫm ngẫm thấy bản thân mình hình như quên điều gì đó.
Điều gì ta, hình như mình quên việc gì rất quan trọng thì phải.
Ừm...để coi, hình như là....!
!!!!!
Nhớ rồi!
Sau đó khẩn trương đến mức độ không kiêng dè hành động của mình, không kiềm chế được chồm người về phía trước, nhìn cổ áo Anh một cái rồi thản nhiên kéo ra đưa mắt dò xét.
Giọng rối rít, tràn đầy lo lắng mà thúc giục: "Anh mau đi kêu bác sĩ băng bó đi"
Ngao Trạch Vũ chẳng những không đi mà lơ đi lời nói của Cô, nắm lấy cánh tay nhỏ đang đặt lên cổ áo của mình ra, đặt vào lòng bàn tay ấm áp to lớn khẽ xoa xoa từng đốt ngón tay hồng hào.
Giọng Anh âm trầm ôn nhu như thư sinh nho nhã.
Trong âm điệu còn mang theo phần cầu xin.
"Hứa với Anh thêm một điều nữa có được không"
"Điều này là cuối cùng, Anh không đòi hỏi gì nữa"
Cô trầm mặc, nhìn Anh thật lâu rồi sau đó gật đầu một cái.
Đôi mắt to tròn long lanh linh hoạt đảo quanh lén nhìn sắc thái của Anh rồi cúi xuống nhìn chầm chầm bàn tay nhỏ đang được bao bọc cẩn thận.
Thượng Khiết My không cự quậy, ngồi ngoan ngoãn lắng nghe như một đứa trẻ ngoan biết nghe lời.
"Sau này Em cứ là Em, hãy cho bản thân mình phóng khoáng một chút, hãy để bản thân Em được mạnh mẽ, mạnh mẽ khi không có Anh bên cạnh.
Khi Em gặp mọi hoàn cảnh nào, Anh mong rằng Em phải để bản thân mình được bảo toàn không có một chút dấu vết nào mà bình bình an an đi đến bên cạnh Anh"
Cô vẫn giữ tư thế cúi đầu trầm mặc, có vẻ đang suy nghĩ về vấn đề Anh đang đề cập.
Đúng! Vấn đề Anh đang nói hàm ý chính là khi Cô gặp nguy hiểm hãy bảo vệ bản thân mình trước tiên, bảo vệ ở đây không phải xó mặt chịu trận như những lần trước, mà là dùng sức - trí mà vùng vẫy thoát khỏi cho dù mưu kế gì vẫn phải bảo vệ bản thân trước, thiệt hại ra sao không cần biết phải đảm bảo bản thân Cô được an toàn.
Nhưng...cô làm sao có thể.
Biết điều kiện của mình hoàn toàn làm khó cô gái nhỏ, câu nói của Anh bề ngoài không chỉ là thế mà nó còn nhiều mặt khác nghĩa khác, thấy thế Anh liền lên tiếng giải thích vấn đề mà mình nói: "Nha đầu! Nhớ kỹ cho Anh, Em