Thoáng chốc đã hết một tuần, tình trạng phục hồi của Tôn Sơn Hạ thực sự rất tiến triển khiến cô ấy vui đến nhảy tưng bừng.
Bên này, Thượng Khiết My bắt đầu đòi đi đến trường vì chỉ còn 1 tuần nữa sẽ đến thi, cô không muốn bỏ lỡ quá nhiều vì phải nằm viện, kiến thức bài học đã thực sự mất rất nhiều, nếu không vào học trở lại chỉ e rằng qua học kì 2 là một gánh nặng.
Vì thế, vợ chồng Thượng Minh Lữ đồng ý cho con gái quay về đi học lại bình thường.
Lưu Ý Viên nghe thấy cô được quay về, cũng nhốn nháo nằng nặc đòi theo, Lưu gia gia ngao ngán bất lực đành gật đầu đồng ý, Tôn Sơn Hạ làm sao chịu yên khi nghe tin ai cũng được đến trường còn mình thì phải nhong nhong làm bức tượng bị hạn chế ra ngoài, nghĩ thế cứ từ sáng đến tối đi đến thư phòng của Tôn Trì Phong ăn vạ trước cửa phòng miệng thì liên tục than thở, liền bị hắn ta dùng ánh mắt giết người doạ sợ, nhưng sợ chỉ được vài tiếng thì tình cảnh ăn vạ ấy vẫn cứ tiếp tục xảy ra.
Cô ấy không xin được thì sẽ lon ton chạy đến phòng ngủ của Tôn Mẫn Ngôn nũng nịu cầu xin, kéo tay rồi lại ôm chân không cho anh ta đi.
Tôn Mẫn Ngôn ôm đầu, quay ngược lại chấp tay cầu xin cô ấy "Sơn Hạ, van em cho Anh hai chữ bình yên".
Tôn gia gà bay chó sủa mấy ngày.
Ngày nào cũng um sùm trời đất mà tên đầu xỏ gây nên không ai khác là công chúa bướng bỉnh - Tôn Sơn Hạ.
Hai quầng thâm bên mắt Tôn Mẫn Ngôn đen sì, anh ta ngồi thẩn thờ nhìn Anh trai tàn tạ không kém gì mình nhưng đâu đó trên người Tôn Trì Phong vẫn giữ nét lạnh lùng khí chất ngút trời.
"Anh cứ để em ấy ngày nào cũng nháo như vậy, chắc em xuống mồ sớm"
Tôn Trì Phong nghiêng người bóp mi tâm: "Nói với em ấy, đi học đàng hoàng, Anh và em sẽ ngày ngày đến trường cùng nó.
Còn nữa bảo A Phạn* đến công ty thay Anh xử lý công việc vài ngày"
*A Phạn: Trợ lý khiêm vệ sĩ cấp cao, thuộc hạ cận kề của Tôn Trì Phong.
________________
"Chị Phi Phi, đợi em đi học với"
Thượng Khiết My nhỏ nhắn, mặc một chiếc áo hoodie màu hồng phấn, vai đeo một balo màu trắng phối hợp cùng với chiếc quần dài cùng màu balo, trông vô cùng lanh lợi và hoạt bát.
Cô vừa chạy vừa cúi người mang đôi giày màu đen, miệng hô to về phía Thượng Yến Phi đang tiến về chiếc xe đậu trong sân nhà.
Kể từ khi cô nghe từ miệng Ngao Trạch Vũ nói: Thượng Yến Phi lén lút đến thăm cô còn mang theo nhiều đồ ăn và chỉnh lại chăn gối cho cô, liền không cầm được mà vui mừng đến phát ngốc, về được đến nhà là môi chúm chím người nho nhỏ bám theo Thượng Yến Phi không rời, ngày nào cũng "Chị Phi Phi, ăn táo với em", "Chị Phi Phi, xem phin cùng em nè", "Chị Phi Phi chị đâu rồi ạ" cả ngày mở miệng cứ "Chị Phi Phi" khiến cho Thượng Yến Phi đau đầu cứ muốn ở lại trường cho khoẻ nhưng trường chỉ có phòng nghỉ ngơi không cho ở lại qua đêm.
Thượng Yến Phi đành phải lê thân xác về chịu trận tra tấn.
Thậm chí cô ấy còn nghe một câu khủng khiếp từ miệng con nhóc biết hành hạ người khác kia "Chị Phi Phi tắm cho em".
Nghe xong cô ấy tá hỏa bất lực chỉ có thể đứng như trời trồng, mắt trợn như muốn rớt ra.
Vợ chồng Thượng Minh Lữ không thấy phiền mà còn cười tươi, lòng vui vẻ an nhàn hơn trước, nghe tin Thượng Yến Phi đến tận bệnh viện thăm còn mang đồ ăn, vợ chồng Thượng liền mừng rỡ trong lòng, dạo gần đây Thượng Yến Phi tính cách thay đổi không còn khó chịu đanh đá như trước nữa, mà biết thương em gái theo kiểu ngoài lạnh trong nóng khiến bọn họ an lòng, cũng thật biết nghe lời, không náo loạn mà lại yên phận học tập.
Bây giờ, gia đình sống trong vui vẻ đầm ấm.
Thật ra không phải tự nhiên cô ấy lại thay đổi đột ngột như vậy, vì cô ấy đang đặt mục tiêu đứng cùng Sở Hạo ở một thế giới.
Cô ấy thích Sở Hạo cực kỳ thích.
Nếu muốn sánh vai cùng cậu ấy chỉ có thể dốc hết sức để có thể đường đường chính chính mà đứng trước mặt dũng cảm tỏ tình.
Chỉ cần nghĩ thế, cô ấy liền kiên trì cố gắng, nổ lực không ngừng nghỉ.
Thượng Yến Phi