Trong căn phòng màu vàng nhạt, Thượng Khiết My đang nằm đọc sách chăm chú bỗng dưng nghe tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài cô vội vàng ngồi dậy tiến tới vài bước mở cửa ra.
Thấy Thượng Yến Phi một tay cầm gối ngủ tay còn lại cầm tấm ảnh vừa lúc sáng đã chụp cùng Ngô Phương ở khu mua sắm.
Vừa đi vừa cười tủm tỉm, cô thẳng tay đóng chặt cửa gương mặt khó hiểu gương mắt nhìn: "Gối? Hôm nay chị định tá túc ở chỗ của em sao"
Thượng Yến Phi khẽ chề môi *xì* một tiếng vẻ mặt chê bai rõ rành rành: "Ai thèm tá túc ở chỗ nhạt nhẽo của em cơ chứ, chị qua đây để cùng em đêm nay chị em tình thâm chuyện trò"
Cô nhướn mày: "Chị em tình thâm?"
Thượng Yến Phi không khách khí ngã lên chiếc gường lớn nằm rất thoải mái giống như đây chính là chiếc gường quen thuộc của mình: "Đúng vậy, chị em tình thâm a~"
"Đùa thôi, qua đây bàn với em chút việc"
Cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia không còn vẻ đùa giỡn ban nãy, lúc này chính mình cũng trở nên nghiêm túc, ngồi xuống cạnh chỗ Thượng Yến Phi, nét mặt chăm chú: "Chuyện gì vậy chị"
Nhìn nét mặt kia làm Thượng Yến Phi thực sự muốn phì cười mà, nhưng không thể cười được, cô ấy nói: "Chị nghĩ Ngô lão gia kia chính là ông ngoại của chúng ta, là ba của mẹ"
Mắt cô mở to, kinh hô một tiếng: "Ô chị cũng nghĩ thế á"
Thượng Yến Phi bật người ngồi dậy hấp tấp hỏi: "Em cũng để ý sao"
Cô gật đầu mãnh liệt: "Đúng đúng, em nhìn thấy ông Ngô và chú Tần đều có nét giống mẹ, em nghĩ bọn họ cũng biết quan hệ của chúng ta cho nên mới đối xử đặc biệt tốt như vậy với chúng ta"
Thượng Yến Phi vỗ đùi một cái thật vang, tán thành ý kiến: "Chị cũng nghĩ thế, nếu không có khả năng đó thì còn có khả năng nào chứ, chúng ta chỉ là một gia đình kinh doanh nhỏ nếu muốn đè bẹp có lẽ đè bẹp lâu rồi chứ có cần dụ dỗ mời bánh kẹo rồi mời về nhà chơi gì đâu, chỉ có khả năng là ông ngoại của chúng ta thôi"
Cô mơ màng: "Nhưng không có gì chứng minh cả, phải làm sao đây chị"
Thượng Yến Phi hất cằm cười nhếch mép ánh mắt hiện ra tia giảo hoạt vô cùng: "Chị có"
Trưa hôm đó, cô cùng chị gái mình như mọi hôm đến nhà Ngô lão gia làm khách quý nhưng có điều hôm nay đến là có mục đích khác...!
Thượng Yến Phi nôn nóng cô cũng chẳng khác gì, cứ lóng ngóng ngồi không yên chờ Ngô lão gia đi ra.
Anna Chư Cầm bê dĩa bánh quy vừa nhìn bọn cô vừa cười.
"Sao hôm nay hai cháu lại khẩn trương như vậy"
Giọng nói cô có phần gấp gáp: "Dạ không ạ, bọn cháu chỉ là nhìn xung quanh nhìn xung quanh thôi haha"
Anna Chư Cầm: "Ông xuống rồi kìa, các cháu ngồi chơi nhé, cô vào bếp làm thức ăn cho hai cháu"
Thượng Yến Phi: "Dạ không ạ, hôm nay bọn cháu chỉ đến chơi một lát rồi về, mấy hôm trước không ăn cơm mẹ nấu, mẹ nhất định sẽ lo lắng lắm ạ"
Bởi vì bọn cô thường hay ăn cơm bên nhà Ngô lão gia lại không thông báo tiếng nào với mẹ, sợ rằng cứ tiếp tục ăn chực thế này mẹ sẽ lo lắng mất.
Anna Chư Cầm ngẩn người sau đó cười dịu dàng: "Vậy à...ừm vậy cô mang bánh bỏ vào hộp hai đứa mang về ăn nhá"
Bọn cô muốn từ chối nhưng không nói được lời nào, cứ cảm thấy cách đối đãi này quá ư là khó chối bỏ, giống như Ngô gia đang vỗ béo bọn cô vậy.
Ngô Phỉ từ đâu xuất hiện phía sau còn có cả Ngô Chử Đồng cùng Lữ Ninh Ninh đang bế một cậu nhóc hoạt hình đáng yêu vô cùng.
Một tay bỏ túi quần bước đi vững chắc lịch lãm, cả người toát ra vẻ chững chạc lại vừa ôn nhu.
Giọng Ngô Phỉ cực kỳ êm dịu rất dễ nghe: "Hai cháu là khách quý mà ba của chú thường hay nhắc đến đấy à"
Mới vừa đứng ở trên lầu nhìn xuống, mắt Ngô Phỉ cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy 2 đứa nhóc này, đặc biệt là nhìn cô nhóc nhỏ nhỏ kia, chắc hẳn là Tiểu Khiết đứa con gái út của Tiểu Tuyết rồi, cô nhóc mang nét rất giống với Ngô Tuyết lúc còn nhỏ, cả hai cô bé này đều mang nét giống Ngô Tuyết nhưng đường nét rõ nhất vẫn là Thượng Khiết My.
Ngô Phỉ kiềm chế sự kích động không ngừng trong lòng mình, thực sự muốn thẳng thắn hỏi "mẹ của hai đứa đang ở nơi nào, bây giờ ra sao" nhưng ông không thể làm thế, vì Ngô Tuyết còn rất giận gia đình này, chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy mặt.
Cô và Thượng Yến Phi cong mắt cười đồng loạt gật đầu.
"Chú là con trai cả - Ngô