Ngô Tần lái xe, ngồi sau là Ngô Phỉ cùng Thượng Yến Phi, lần này cô ấy thực sự lo lắng, vốn dĩ ban đầu là nước mắt giả trân nhưng giờ là thật.
Ngô Phỉ vỗ vai trấn an: "Cháu đừng lo lắng, sẽ không sao đâu"
Thượng Yến Phi rưng rưng nước mắt nhìn: "Chú Phỉ ơi, chú đừng gọi cho ba mẹ bọn cháu, cháu sợ ba mẹ sẽ lo"
Ngô Phỉ dừng vài giây cũng gật đầu.
Tiểu Tuyết à, em thực sự rất giỏi kể cả Thượng Minh Lữ cũng rất giỏi, dạy ra hai đứa con hiếu thảo lại hiểu chuyện như thế này thực sự rất giỏi.
Cuối cùng đến bệnh viện, ai nấy đều gấp gáp đẩy gường bệnh tiến vào.
Bên ngoài là Ngô Phỉ cùng Ngô Tần đi qua đi lại bên ngoài phòng, lo lắng không thôi.
Vừa rồi bác sĩ bảo "người nhà bệnh nhân vào gặp bác sĩ" bọn họ cũng muốn vào nhưng với tư cách gì đây, cho nên Thượng Yến Phi liền tiến vào.
Trong phòng bác sĩ.
"Cô ấy chỉ bị ngất do va chạm mạnh thôi"
Thượng Yến Phi nhướn mày: "Va chạm mạnh?"
Bác sĩ gật đầu: "Không có gì đáng ngại cả, về nhà bồi bổ là tốt rồi, cô gái này tỉnh dậy liền sẽ được xuất viện ngay thôi"
Thượng Yến Phi nhớ ra gì đó, lật đật mở túi xách nhét vào tay bác sĩ hai bọc nilong có chứa sợi tóc, thì thầm nói: "Bác sĩ ơi, chú có thể kiểm định ADN dùm cháu được không ạ, chuyện này đừng để hai người ngoài kia biết"
Bác sĩ gật đầu nhận lấy hai túi nilong nhỏ, định bước ra ngoài lại bị Thượng Yến Phi hấp tấp kéo lại: "À cháu nhờ chú một việc ạ, chú có thể nói với hai người ngoài kia là bệnh nhân này do bị suy nhược nên dẫn đến tình trạng ngất được không ạ"
Vị bác sĩ khó hiểu: "Tại sao"
Thượng Yến Phi chấp tay nài nỉ: "Chú ơi giúp cháu đi, cháu có việc cần xác nhận mà, chú giúp cháu nhé"
Vị bác sĩ thở dài.
Vậy là đồng ý rồi!
Vừa mở cửa, Ngô Phỉ cùng Ngô Tần đã gấp gáp bao quây vị bác sĩ kia, lo lắng hỏi: "Bác sĩ, cô bé có bị sao không vậy"
Vị bác sĩ đẩy đẩy gọng kính, gằn cổ họng lại rồi nói: "Chỉ bị suy nhược thôi, về bồi bổ là khoẻ lại ngay.
Khi nào tỉnh sẽ được xuất viện ngay"
Ngô Phỉ gật đầu cám ơn và rồi chính mình hối hả đi vào phòng, trước khi đi còn dặn dò kỹ: "Tần, em báo với ba ở nhà một tiếng, dặn dò người nấu đồ ăn mang lên đây"
Trong lúc bác sĩ cùng Ngô Tần và Ngô Phỉ nói chuyện, cô cũng đã tỉnh lại.
Thượng Yến Phi hạ giọng: "Tiểu Khiết, chị kêu em giả bộ sao lại thành ngất thật chứ, chị còn tưởng em diễn nhập tâm như diễn viên cơ đấy"
Cô gắng gượng ngồi dậy: "Em vốn dĩ giả vờ theo lời chị nói nhưng mà lúc em ngất, đầu em đụng phải cạnh bàn cho nên mới thành ra như vầy"
"Chị Phi, lẽ nào chúng ta bị phát hiện giả vờ sao"
Thượng Yến Phi khoanh tay lắc đầu, đôi mắt sáng long lanh: "Haha sao mà lộ được chứ, em diễn như thế chị phụ hoạ tốn sức sao có thể lộ là lộ.
Thành công hơn mong đợi, đúng rồi chị vừa năn nỉ bác sĩ nói dối bệnh tình của em đấy, nói em bị suy nhược nếu không...no đòn rồi"
Cô thở phào nhẹ nhõm, lúc này nhớ đến chuyện gì đó quay sang hỏi nhanh: "Chị còn việc ADN..."
"Ây da em lo làm gì, vào tay chị thì chỉ có thành công hê hê.
À đúng rồi vừa rồi điện thoại em có ai gọi đấy, chị không bắt máy"
Lôi chiếc điện thoại phiên bản giới hạn đưa cho Cô, mở khoá điện thoại thấy số gọi quen thuộc kia tim cô đập mãnh liệt, ở mục hội thoại lại có đến 5+ tin gửi đến, cô bất giác mím môi...Là Anh, sao Anh gọi cho cô nhiều cuộc như thế, đã vậy còn có tin nhắn.
Định mở hộp thoại xem thì lúc này Ngô Phỉ tiến vào, gương mặt không giấu nổi lo lắng.
"Tiểu Khiết, cháu thấy trong người làm sao rồi, có còn khó chịu không.
Bác sĩ bảo cháu bị suy nhược, có phải hay bỏ ăn hay là không ăn đầy đủ không, lát có người mang đồ ăn qua cháu phải ăn nhiều vào nhé"
Vừa vào đã nói một tràng khiến cô không thể nào chen ngang được dù chỉ một từ.
Chỉ đành cười gượng.
Ngô Phỉ lại liếc nhìn Thượng Yến Phi, gương mặt cũng trở nên nghiêm khắc: "Còn cháu nữa, không được nhịn ăn.
Bây giờ nhìn hai cháu xem, ốm như vậy, một lát hai đứa phải ăn hết đồ ăn chú mới cho phép về, nhớ rõ chưa?"
Cô cùng Thượng Yến Phi không hẹn mà gật đầu, cả người ngẩn ra.
Không ngờ lại bị dạy dỗ, có điều câu nói dạy dỗ này của Ngô Phỉ lại làm cho bọn cô ấm lòng.
Cửa phòng đột ngột bị mở ra, thân ảnh bù xù chật vật của Ngao Trạch Vũ đứng ở cửa, ngực còn phập phồng thở gấp, ánh mắt lo lắng.
Anh đi nhanh đến bên gường bệnh, không để ai vào mắt mà chỉ nhìn cô, bắt lấy bả vai ánh mắt liên tục dò xét, miệng thì lo lắng hỏi: "Nha Đầu, em không sao chứ"
Ngô Phỉ: "...."
Thượng Yến Phi thở dài vốn dĩ đã quen với việc này, ánh mắt nhìn Ngô Phỉ biểu đạt: *Rồi nữa chú cũng sẽ quen dần như cháu thôi hơ hơ*
Cô lau đi mồ hôi trên trán Anh: "Em không sao cả, sao Anh lại đến được đây"
"Anh gọi cho em mấy cuộc cũng không được cho nên mở định vị thấy em ở bệnh viện, sợ em bị gì liền tức tốc chạy đến đây"
"Giờ em không sao là tốt rồi"
Cô cười ngọt ngào, lấy khăn giấy bên cạnh đưa cho Anh.
Ngao Trạch Vũ vừa lao vừa nhìn người đàn ông cao lớn, nhăn mày hỏi: "Chú là ai?"
Ngô Phỉ đánh giá Anh một hồi.
Cậu nhóc này có lẽ thích Cháu của ông, cực kỳ thích nên mới lo lắng như vậy, nhìn bề ngoài có vẻ không tầm thường, gương mặt này ông đã thấy ở đâu rồi nhưng lại không nhớ ra.
"Chú ấy là người quen của em" Thượng Khiết My nhanh chóng lên tiếng trả lời thay.
Anh chỉ "à" một tiếng rồi tiếp tục coi hai người trong phòng như không khí mà nói chuyện với cô.
Ngô Phỉ: "...."
Thượng Yến Phi thầm nói trong lòng: *haa, rồi nữa lấy cháu gái của người ta cũng thật khó, mới ngày đầu xem mặt đã như thế này, Ngao Ca sau này lấy vợ phải qua ải của...* nghĩ đến cảnh tượng vượt qua ải của Ngô Phỉ rồi Ngô Tần đến Ngô Phương bất giác Thượng Yến Phi rùng mình.
Ngao ca làm khó cậu rồi.
Muốn lấy viên ngọc bội này đâu có dễ dàng gì.
"Anh đi mua đồ ăn cho em, đợi Anh một lát"
Còn chưa kịp đợi cô trả lời đã vội vàng quay đi.
Cô chỉ có thể ú ớ trong họng, Ngô Phỉ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh gường, ôn nhu hỏi: "Bạn trai của cháu