Editor: Nhược ThủyVào phủ lâu như vậy, Ôn Hinh chưa bao giờ đi qua tiền viện.
Cửa ra vào đi đến tiền viện có tiểu thái giám ngày đêm trông giữ, giống như một tòa thành, đem cả phủ đệ một chia thành hai phần.
Vương Đức Hải ở phía trước dẫn đường, trên mặt luôn tươi cười.
Trong lòng cũng nghĩ thầm, không nghĩ tới Ôn cách cách trong vô thanh vô tức lọt vào mắt chủ tử gia.
Mấy ngày nay chủ tử gia đi sớm về trễ, vừa có chút nhàn rỗi, không đi nơi của phúc tấn, cũng không đến chỗ Lý trắc phúc tấn, nhưng trước tiên nhớ Ôn cách cách.
Xem ra vị này về sau chính mình cũng phải nịnh bợ thật tốt, không chừng còn có thể có phúc phận lên làm trắc phúc tấn.
Thời điểm Ôn Hinh đi theo Vương Đức Hải vượt qua cửa lớn, kỳ thật trong lòng còn có chút không quá hiểu rõ, Tứ gia kêu nàng đi tiền viện làm gì.
Nhất thời nghĩ không rõ, dứt khoát không nghĩ đến nữa, diện tích của tiền viện thập phần rộng rãi, đi không bao lâu liền đến thư phòng, ngoài cửa viện có hai thái giám canh giữ, vào trong viện, dưới mái hiên ngoài cửa thư phòng vẫn có hai tiểu thái giám đang đứng, tuổi đều không lớn, nhìn thập phần lanh lợi.
Chỉ là Ôn Hinh biết rõ, tiểu thái giám tuy rằng lanh lợi nhưng đều không biết chữ.
Người biết chữ có thể lưu lại bên người Tứ gia, cũng chỉ có Tô Bồi Thịnh, còn có thư Trương Thuận Hỉ hầu hạ trong thư phòng.
Tô Bồi Thịnh tiếng tăm lừng lẫy, nhưng Ôn Hinh không nhớ rõ có nghe nói qua Trương Thuận Hỉ.
“Thỉnh an cách cách.
” Tô Bồi Thịnh vừa ra cửa thư phòng, ngẩng đầu liền thấy được Ôn cách cách đang đi tới, trên mặt mang theo tươi cười bước nhanh đi đón.
“Tô công công mau đứng lên đừng đa lễ.
” Giọng Ôn Hinh nhỏ nhẹ êm ái vang lên.
Tô Bồi Thịnh đứng lên, liền nói: “Cách cách vào đi, chủ tử gia đang chờ.
”Nhìn Tô Bồi Thịnh không có ý đi theo vào trong, Ôn Hinh do dự một chút, vẫn nhấc chân bước lên bậc thang.
Vào cửa, trong phòng an trí một bàn dài, trên bàn bày nghiên mực cổ, bên cạnh là một thỏi mực, ống đựng bút bằng trúc cắm bảy tám bút lông.
Bát bạch ngọc chứa nước trong dùng rửa bút, chặn giấy bằng đồng đè lên một góc giấy Tuyên Thành, Tứ gia đang múa bút thành văn.
“Thỉnh an chủ tử gia.
”Giọng nói Ôn Hinh trong trẻo giòn ngọt vang lên, bút trong tay Tứ gia dừng lại, ngẩng đầu liền nhìn nàng.
Ôn Hinh mặc trang phục hồng sắc của nữ tử Mãn Thanh xinh xắn đáng yêu uốn thân mình, đầu tóc đen nhánh cắm trâm bạc hồ điệp đơn giản, theo động tác nàng thỉnh an, hai hoa tai trân châu nhẹ nhàng lay động, khóe môi nàng khẽ cong càng thêm làm người nhìn cảm thấy không khí vui mừng.
Rõ ràng là chỉ là xiêm y tầm thường không xuất sắc, nhưng mặc trên người nàng, điểm thêm tươi cười lại khiến cho người nhìn vui vẻ.
Tươi cười kia thật sự quá ngọt.
“Đứng lên đi, ngồi xuống.
” Tứ gia chỉ vào ghế dựa bên cạnh nói.
Ôn Hinh liền ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống, thời tiết vào thu, trên ghế đã lót đệm mềm, ngồi phía trên cảm giác mềm mại thoải mái.
“Gia, đang bận sao? Nô tỳ có quấy nhiễu thanh tịnh của người không?”Nghe Ôn Hinh có chút lo lắng nói, Tứ gia lắc đầu: “Không sao, nàng ngồi trước đi, vết thương trên đầu gối đã tốt chưa?”Ôn Hinh sửng sốt một chút, không nghĩ tới hắn hỏi cái này, trong lòng có chút kỳ quái.
Chỉ là Tứ gia quá bận, cả ngày vội vàng quốc gia đại sự, có thể mười ngày nửa tháng không đặt chân vào hậu viện, nhưng có thể nhớ rõ nàng bị thương, bỗng nhiên có cảm giác thụ sủng nhược kinh (được sủng ái đến lo sợ).
“Đã không có việc gì, tất cả đều tốt, đa tạ gia nhớ thương.
” Ôn Hinh cười càng ngọt, có thể được người nhớ kỹ chính là chuyện vui vẻ.
Càng đừng nói người này là nam nhân chính mình cần dựa vào ở nơi này, loại cảm giác này thật kỳ diệu.
Chủ yếu là chờ mong nhưng kinh hỉ bỗng nhiên rớt xuống, loại cảm giác này thật sự là…… Sảng khoái ngây người.
Hỏi một câu, Tứ gia liền mặc kệ nàng, tiếp tục cúi đầu viết chữ.
Ôn Hinh cũng không quấy rầy hắn, chính mình đánh giá bày trí trong phòng.
Cạnh cửa sổ đặt một chiếc giường làm bằng gỗ lê, trên bệ cửa sổ đặt bát huyết ngọc cổ xưa, bên kia bày một bình nhỏ, bên trong cắm một bó hoa.
Lư hương bạch ngọc lượn lờ khói trắng, ba mùi hương nhàn nhạt hòa hợp vờn quanh chóp mũi.
Trên tường hướng đối diện treo mấy bức tranh của Minh gia ( đời nhà Minh), Ôn Hinh nghiêng đầu ngắm vài lần, không nhìn ra là