Editor: Nhược ThủyÔn Hinh cũng không biết chính mình để lại ấn tượng ngốc nghếch khó dưỡng trong lòng Tứ gia, nàng chỉ ăn ngay nói thật.
Cũng không biết chính mình ăn ngay nói thật, tạo thành dạng thương tổn gì cho Tứ gia.
“Vậy nàng bình thường thích gì?”Tứ gia rất muốn biết Ôn gia dạy nàng điều gì, nữ nhi nhà ai không học kim chỉ, ngay cả phúc tấn xuất thân đại tộc Mãn Thanh, kim chỉ phá lệ tốt.
Tính tình Lý thị có chút không tốt, nhưng kim chỉ cũng cực tốt.
Tống thị càng không cần phải nói, cũng không kém gì so với tú nương.
Ôn gia chỉ xuất thân Hán Quân kỳ, cũng dám dưỡng nữ nhi như vậy, quả thực hồ nháo.
Ôn Hinh nghe Tứ gia hỏi, trong lòng lập tức nổi lên chuông cảnh báo, cảm thấy chuyện không quá thích hợp.
Nhưng nàng không nghĩ được chỗ nào không thích hợp.
Thấy Tứ gia nhìn nàng chằm chằm, liền theo bản năng nói: " Nô tỳ thích ăn.
”Tứ gia:……Hắn không nên ôm kỳ vọng, cũng không nên lắm miệng hỏi một câu!Lời này làm hắn nghẹn khuất, trừng mắt nhìn Ôn Hinh một lúc lâu.
Ôn Hinh bị hắn nhìn đến hoảng hốt, cũng biết chính mình ngớ ngẩn, nhưng không phải hắn xem chỉ số thông minh của nàng chỉ dừng ở đó chứ?Nhưng trên bàn cơm tối Ôn Hinh làm thiện phòng mày mò ra các món ăn, bỗng nhiên cảm thấy có cách cách thích ăn, kỳ thật cũng khá tốt.
Lần đầu hắn biết trà Long Tĩnh còn có thể nấu ăn, món này gọi tôm xào Long Tĩnh, tôm tươi mới thịt lộ ra hương trà, tươi sống vô cùng, thật làm người cảm giác mới mẻ.
Trứng gà trộn lẫn mật cùng rượu lâu năm, cho vào nồi chưng lên, vào miệng là tan, tươi mới tuyệt diệu.
Trứng gà chưng ăn không ít, nhưng làm như vậy vẫn là lần đầu, thật mới mẻ.
Đậu hủ Ma Bà càng ăn càng không dừng được đũa, nồng, cay, nóng, thơm, xốp giòn, mềm, tươi sống, sống tám vị đều đầy đủ, sau khi ăn xong, trên trán rịn một tầng mồ hôi mỏng, cả người đều cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Đến lúc dùng thiện xong, lại nhìn Ôn Hinh, Tứ gia bỗng nhiên cảm thấy kim chỉ không tốt hắn sẽ nuôi tú nương tài giỏi, chỉ là một người bắt bẻ thức vào ăn miệng, cực kỳ khó có được.
Ham mê ăn uống, không tồi.
Ôn Hinh cũng ăn đến thỏa mãn.
Tôm xào Long Tĩnh thiện phòng đã từng làm, nhưng cho nàng không dùng trà Long Tỉnh, sao có thể so cùng hôm nay dâng cho Tứ gia dùng trà xuân Long Tỉnh?Quả nhiên là đi theo Tứ gia có thịt ăn.
Thời gian dùng cơm tại Thanh triều cùng đời sau không giống nhau, người nơi này đặc biệt chịu khổ, ba giờ sáng rời giường liền phải làm việc, cơm sáng ăn sớm, cơm trưa cùng cơm chiều tự nhiên cũng sớm.
Cơm trưa dùng lúc 10 giờ 30, cơm chiều khoảng 5 giờ.
Giữa trưa có thêm cơm cùng điểm tâm, buổi tối trễ chút có thêm thức ăn.
Lúc này ăn xong cơm chiều, kỳ thật trời vẫn còn sớm.
Ôn Hinh liền cân nhắc Tứ gia còn muốn làm việc, vậy nàng làm sao bây giờ?Cũng không thể ăn xong liền đuổi rồi chứ?Đang nghĩ ngợi tới, liền nghe Tứ gia nói: “ Nàng không muốn về sao?”Ồ?Ý Tứ gia cũng có thể không quay về chăng?Ánh mắt Ôn Hinh sáng lên, lập tức nhìn hắn, liền nắm lấy tay hắn làm nũng: “Gia, nô tỳ có thể ở chỗ này xem sách sao?”Tứ gia nghiêm mặt, một hồi lâu mới gật đầu: “Gia có công vụ vội vàng, không được quấy nhiễu gia.
”Ôn Hinh liền ôm cánh tay hắn vội vàng đáp:“Gia thật sự quá tốt.
”Tứ gia có chút không được tự nhiên đứng dậy, chắp tay sau lưng đi tới thư án.
Ôn Hinh lưu lại, buổi tối thêm cơm lại có thức ăn ngon.
Tứ gia tỏ vẻ thực vừa lòng.
Tô Bồi Thịnh đứng dưới mái hiên hầu hạ, ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng có chút nói thầm, canh giờ này sao còn không thấy Ôn cách cách đi ra?Chờ đến sắc trời chậm rãi tối xuống, Ôn Hinh không có ý tứ rời đi, Tô Bồi Thịnh liền hiểu rõ.
Trong lòng chậc chậc hai tiếng, thật nhìn không ra, Ôn cách cách đúng là có chút bản lĩnh.
Có thể ở trong thư phòng chủ tử gia ngây ngốc cả ngày, vị này chính là người đầu tiên.
Phúc tấn tự cao thân phận, sẽ không ở tiền viện thật lâu.
Lý trắc phúc tấn khi đó tới tiền viện, nhiều lắm dùng thiện liền rời đi.
Thật không thể tưởng được, Ôn cách cách còn có phúc phận này, đêm nay sợ là không trở về được.
Còn không phải chủ tử gia đối Ôn cách cách quá nhiều ưu ái, như thế nào có thể rời đi?Tô Bồi Thịnh nghĩ mãi không rõ.
“Sư phụ, nô tài Thính Trúc Các chờ ở bên ngoài, ngài xem……” Vương Đức Hải chạy tới thở hổn hển nói.
Tô Bồi Thịnh mí mắt cũng không nâng nhàn nhạt nói: “Vậy chờ đi.
”Chủ tử gia không thả người, chẳng lẽ hắn còn có thể đi vào mời Ôn