Editor: Nhược Thủy“Nàng đang mang thai, đừng hồ nháo ( lộn xộn, ầm ĩ), ngủ đi.
” Tứ gia nắm tay Lý thị mở miệng nói.
“…… Ủy khuất gia.
” Lý thị miễn cưỡng cười, trong lòng lại càng thêm bất an.
Trước kia trong phủ thiếu nữ nhân, khi nàng hoài thai, hai người cũng từng trong màn chơi đùa qua.
Nhưng hiện tại lại nói nàng hồ nháo.
Trong lòng Lý thị phát sầu, cả đêm cũng không ngủ ngon.
Nhưng bất luận như thế nào cũng không dám náo loạn, tính tình Tứ gia nàng vẫn biết.
Tại nơi Tứ gia không nhìn thấy, nàng là trắc phúc tấn có tử (nam hài) có nữ ( nữ hài), dù ở trước mặt phúc tấn, nàng đều có thể đứng thẳng người.
Tại hậu viện trong phủ, nàng làm gì phúc tấn cũng sẽ cho ba phần mặt mũi.
Nhưng ở trước mặt Tứ gia, nàng như cũ vẫn chỉ là nô tài.
Tứ gia vỗ vỗ tay Lý thị, liền nhắm mắt lại, ngày mai còn phải dậy sớm tiến cung, việc đi tây tuần tuy rằng Hoàng Thượng nói sẽ mang hắn theo, nhưng rốt cuộc thánh chỉ chưa hạ xuống, bất ngờ vẫn còn quá nhiều.
Trong đầu đều là chuyện triều đình, cũng không nghe ra ý tứ trong giọng nói Lý thị.
Mơ hồ ngủ, đến lúc Tô Bồi Thịnh gọi, Tứ gia lập tức mở mắt.
Đông viện sáng đèn, người trong viện đều vội vàng.
Lý thị mặc y phục hầu hạ Tứ gia thay quần áo, nhưng bụng to thực sự không tiện.
Tứ gia liền đỡ nàng nói: “ Nàng không cần bận rộn, nghỉ ngơi đi.
”Bụng lớn lúc ẩn lúc hiện dưới mí mắt hắn, nhìn liền có chút lo lắng hãi hùng, hắn lại không thiếu người hầu hạ.
Lý thị lại không chịu, đối bên ngoài tuy rằng kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng ở trước mặt Tứ gia luôn muốn biểu hiện ra chính mình là người hiền lương thục đức.
Nói một hồi Lý thị không buông tay, Tứ gia cũng liền tùy nàng.
Nhìn Lý thị không khỏi nhớ tới Ôn Hinh, không cho nàng động, nàng chính là lười, thật sự sẽ không động.
Lý thị tận tâm tận lực hầu hạ nhưng lại làm trái ý hắn, Ôn Hinh tuy rằng lười lại theo tâm ý hắn.
Suy nghĩ như vậy, Tứ gia bỗng nhiên cảm thấy cử chỉ của Ôn Hinh thành thật hơn.
Lại nhìn Lý thị bụng to còn muốn kiên trì hầu hạ hắn thay quần áo, nếu là trước kia hắn sẽ cảm động.
Nhưng hiện tại theo làm việc trong triều tâm tư cũng càng thêm thâm trầm, cảm thấy hành vi của Lý thị, thật ra cùng mấy lão già bán bánh dẻo trên triều đình không khác nhau.
Lời nói thật dễ nghe nhưng lại luôn đối với hắn bằng mặt không bằng lòng, ra sức khước từ.
Vừa nghĩ như vậy lại nhìn Lý thị, lại nghĩ tới chuyện trước đó vài ngày Lý thị âm thầm làm khó dễ Ôn Hinh.
Bỗng nhiên cảm thấy, hắn đối với trắc phúc tấn này có lẽ cũng không hiểu biết.
Lúc Tứ gia rời đi sắc mặt không tốt, trong lòng Lý thị nặng trĩu như treo mười lăm thùng nước, thêm bất ổn.
Cẩn thận suy nghĩ chính mình không có gì làm không tốt, cũng liền chậm rãi yên lòng.
Dù sao nàng có hài tử bên người, có đủ tự tin.
Buổi sáng Ôn Hinh rời giường liền nhanh chóng trang điểm thay quần áo, hôm nay là mười lăm phải đi chính viện thỉnh an.
Trang phục nữ tử Mãn Thanh màu lam thêu hoa, trên búi tóc cũng chỉ cắm một đôi trâm bạc khảm hình con bướm, trên lỗ tai trơn bóng ngay cả khuyên tai cũng chưa mang, trên cổ tay chính là chuỗi ngọc màu lam do trân châu nhỏ kết thành, thật sự mộc mạc cực kỳ.
Đồ ăn sáng đơn giản, cháo thơm nồng đậm, bánh quả tạc xốp giòn, bánh củ cải sợi mang hương ngon miệng.
Một đĩa gan vịt kho, một đĩa ức gà kho, còn có hai đĩa rau dưa.
Hiện tại thân thể Ôn Hinh vẫn đang phát triển, khi ăn luôn luôn không ăn kiêng, ăn uống no đủ, lúc này mới vịn tay Vân Tú hướng tới chính viện.
Buổi tối hôm qua Lý thị đoạt Tứ gia từ chính viện, hôm nay chắc phải xem một hồi kịch.
Phúc tấn bị người đánh vào mặt, Lý thị tối hôm qua thành công lưu lại Tứ gia, bản thân là tân cách cách được sủng ái, sợ cũng gặp tai ương.
Với tính tình khoe ra để tức chết người của Lý thị, hôm nay sợ sẽ có náo nhiệt.
Ôn Hinh chậm rãi cất bước, quả nhiên thời điểm đến cũng chỉ có Tống cách cách tới, hai người hoàn lễ, từng người ngồi xuống.
Tống cách cách nhìn Ôn Hinh ôn hòa cười cười, không có ý nói chuyện phiếm.
Mọi người đều là cách cách, tuy rằng có thứ tự đến trước và sau, nhưng Tống cách cách nói rõ ta không muốn cùng ngươi lui tới, Ôn Hinh tự nhiên cũng sẽ không vội vàng dò xét làm người e ngại.
Lộ ra tươi cười e lệ, liền ngồi ở nơi đó giống người gỗ.
Tiểu nha đầu tam đẳng trong viện phúc tấn đưa trà tới, liền lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
Quy củ thật không