Hai ngày kế tiếp, Vưu Uyển cũng không tiếp tục cho tứ gia dùng lẩu uyên ương mà trước sau đổi thành lẩu cá cà chua và lẩu hoa cúc, sợ tứ gia bị nóng trong người.Cho tới mười lăm tháng Giêng, cuối cùng cũng hoàn toàn bước sang một năm mới.
Dựa theo quy củ, thực đơn sẽ triệt bỏ món lẩu.
Vưu Uyển rốt cuộc cũng không cần phải hầu thiện nữa.Vào ban đêm, Chu công công nấu cho các nàng một nồi bánh trôi lớn.
Vưu Uyển và Thanh Mai mỗi người cầm một chén nóng hổi về phòng nhấm nháp.Vừa ăn được một nửa, cửa phòng đã bị một bóng dáng màu đen đẩy ra.
Một con chó đen nhỏ cao chưa tới hai thước hùng dũng hiên ngang bước vào.
Toàn thân đều là lông đen, chỉ có phần bụng mang chút sắc trắng.
Hai tai gập lại trước đầu.
Mắt chó tròn vo đảo qua đảo lại, trông có vẻ rất lanh lợi.Chó đen nhỏ cọ tới bên chân Vưu Uyển, le lưỡi nhìn chằm chằm vào chén của nàng."Món này nhóc không ăn được đâu." Vưu Uyển xoa đầu chó nhỏ, xoay người lấy thịt hấp làm từ trưa trong ngăn kéo ra đặt trước mặt nó.Chó con ngoan ngoãn cúi đầu ăn, chưa được mấy miếng mà cái bát đã sạch bong.Từ lần trước Vưu Uyển mang theo một thân mùi lẩu bị chó con này nhắm trúng, nó liền ngày ngày tìm tới nàng đòi đồ ăn ngon.Tuy con chó này trông sạch sẽ thông minh nhưng vừa nhìn đã biết là thổ cẩu ở nông thôn, không phải giống loài quý giá gì, hẳn không phải là chó của vị chủ tử nào nuôi.Vưu Uyển từng nhờ Thanh Mai đi hỏi thăm xem đây là chó của ai.
Thanh Mai dạo một vòng rồi quay lại nói, vì chủ tử gia thích chó nên thị vệ ở tiền viện hầu như ai cũng nuôi.
Loại chó toàn thân đen nhánh cũng có nhiều nên trong một chốc một lát cũng không biết được chủ nhân của con chó này là ai.Lần này sau khi ăn xong, chó nhỏ cũng không trực tiếp rời đi như hai lần trước mà cắn góc váy Vưu Uyển kéo nàng ra ngoài.Vưu Uyển đi theo nó tới cổng viện.
Chó con nhìn về một hướng gâu gâu hai tiếng rồi lại quay đầu nhìn Vưu Uyển, dường như muốn kêu nàng theo sau.Vưu Uyển nhìn về hướng ấy.
Mùa đông nên cây cối cằn cỗi, từ chỗ này có thể thấy đó là một gian phòng vô cùng thấp lùn, người bình thường không thể ở được.Chó con thấy Vưu Uyển đứng im thì bắt đầu lôi kéo nàng."Đừng, không được cắn.
Y phục đều bị nhóc cắn hỏng hết rồi." Vưu Uyển nhẹ nhàng vỗ hai cái lên đầu nó, "Chó hư, nhả ra."Chó nhỏ rất không tình nguyện mà buông hàm răng."Ta không qua đó đâu, tự nhóc đi đi." Vưu Uyển còn muốn quay về ăn bánh trôi.
Hơn nữa nàng cũng không dám chạy loạn trong phủ bối lặc.
Ở đây, tùy tiện một vị chủ tử nào cũng có thể bóp chết nàng.
Nàng sợ va chạm quý nhân.Chó đen nhỏ bị nàng cự tuyệt bèn tự mình lủi thủi rời đi.
Thân ảnh nhỏ bé vô duyên vô cớ toát lên vài phần cô đơn.Vưu Uyển cười khẽ, xoay người đóng cửa viện trở vào phòng.Nàng không nhìn thấy, chó đen nhỏ nhảy vọt qua lùm cây ven đường, ngay sau đó được một tiểu thái giám áo lam trông thấy bế lên."Cẩu chủ tử của ta ơi! Ngài vừa chạy đi đâu vậy, làm nô tài tìm mãi! Hôm nay chủ tử gia không ở tiền viện, ngài cũng chạy biến đi đâu mất! Nô tài ôm ngài trở về dùng bữa tối nhé."Tiểu thái giám nói một hồi, chính mình cũng bật cười.Con thổ cẩu được ôm về từ thôn trang này chỉ vì mang danh chó của chủ tử gia nên tuy rõ ràng chỉ là một con súc sinh nhưng so với đám người bọn họ còn quý giá hơn.
Thế đạo này, lý lẽ ở đâu đây?Có điều cẩu chủ tử hai hôm nay ăn ngày càng ít, quay về phải xem xét lại một chút, tuyệt đối đừng để nó bị sụt cân.Trong chính viện, tứ gia đang dùng bữa với phúc tấn.Hôm nay là mười lăm tháng Giêng, theo lệ, tứ gia nên ở lại trong phòng của phúc tấn.
Đối với loại chuyện này, hắn chưa bao giờ để phúc tấn mất mặt.Trên bàn bày biện ê hề.
Tỳ nữ hầu thiện đứng một bên hầu hạ hai vị chủ tử dùng bữa.
Nô bộc khoanh tay đứng chỉnh tề ở gian ngoài.Chính viện lớn như vậy, ngoại trừ thanh âm ăn uống của tứ gia và phúc tấn thì không còn chút động tĩnh nào khác.Nếu Vưu Uyển ở đây, hẳn có thể phát hiện tứ gia khi dùng bữa tại chính viện khác xa tứ gia khi dùng bữa ở tiền viện.Cứ như ai thiếu hợ hắn không bằng, toàn thân toát ra khí tràng kẻ lạ chớ gần.Lúc dùng bữa ở tiền viện, tứ gia còn có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho Vưu Uyển biết hắn muốn ăn gì.
Vưu Uyển tinh mắt lại linh hoạt, lần nào cũng có thể nhận ra ý tứ của hắn.
Hơn nữa Vưu Uyển còn rất am hiểu về ẩm thực, chay mặn phối hợp, một bữa cơm ăn đến là thoải mái.
Tứ gia cũng thấy tâm tình mình tốt hơn không ít.Vậy nên dù có cảm thấy gương mặt kia của Vưu Uyển mang theo ý đồ xấu thì cũng vẫn thuận mắt.Nhưng chính viện của phúc tấn lại lắm quy củ.
Tỳ nữ hầu thiện học theo quy củ trong cung, mỗi món ăn chỉ gắp ba lần liền dựa theo trình tự mà chuyển sang món kế tiếp.Đồ ăn trên bàn này hơn mười năm nay đều không đổi mới.
Phúc tấn chuẩn bị đều là món ăn hắn thích từ những ngày mới đại hôn.
Mà cũng chẳng phải do phúc tấn phát hiện ra được mà là do Đức phi nương nương chỉ điểm cho nàng.Tứ gia dù có thích thì mười mấy năm qua cũng đã sớm phát ngán rồi.
Số lần dùng bữa ở chính viện ngày càng ít mà phúc tấn cũng chẳng hề phát hiện.Hoặc cũng có thể là đã nhận ra nhưng lại cho rằng nguyên nhân là vì tình cảm phu thê phai nhạt.Về sau Vưu Uyển biết được chuyện này, trong lòng thầm mắng nam nhân thúi thiếu dạy dỗ.
Có cái miệng, thích ăn gì không biết tự mở lời à? Hết lần này tới lần khác muốn người ta phải phán đoán, đoán không ra thì lại trách người ta vô tâm.
Nam nhân muộn tao thật là đáng sợ!Dùng cơm xong, tứ gia ngồi bên bàn dài đọc sách.
Phúc tấn cũng ngồi ngay ngắn bên cạnh nói: "Giờ đã hết Tết, phủ y báo