Tô Bồi Thịnh từ bên ngoài nhắc: “Chủ tử gia, người của nhà bếp mang đồ ăn tới.”Tứ gia chợt bừng tỉnh từ trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, xoa xoa ấn đường ngồi thẳng dậy, nói: “Vào đi.”Tô Bồi Thịnh nháy mắt với Vưu Uyển, nghiêng mình nhường đường.
Vưu Uyển hít sâu một hơi, nhẹ nhàng bước vào.Vừa vào trong phòng đã ngửi thấy mùi trầm hương nhàn nhạt.
Tấm bình phong bằng gỗ tử đàn khắc đôi ly* vờn nước chia căn phòng làm hai, mơ hồ có thể thấy thân ảnh nam tử cao lớn ngồi bên bàn dài đằng sau.* Ly: loài vật trong truyền thuyết, giống rồng, màu vàng, không có sừng.
Các đầu cột nhà hay chạm con li gọi là li đầuTrước bình phong là chiếc bàn tròn bằng gỗ hoa lê, bên cạnh đặt bốn chiếc ghế.
Trên kệ đựng bảo vật kê sát vách tường bày một lư hương sơn mài màu đen, từ miệng lư chậm rãi bay lên hai làn khói xanh.Vưu Uyển không dám nhìn loạn, chuyên chú dặn dò người phía sau bày nồi lẩu, sáu loại thịt, bốn loại hải sản, bốn loại rau dưa, ngoài ra còn có các loại đồ chấm tràn đầy một bàn.
Vưu Uyển lại một lần nữa phun tào trong lòng đúng là phong kiến.Lẩu uyên ương đã được đun sôi, ùng ục bốc lên bọt khí, hương thơm trong nháy mắt tràn ngập thư phòng.Tứ gia vốn chỉ định tùy tiện nhấm nháp mấy miếng, lúc này lại bị mùi hương gợi lên khẩu vị, cất bước từ sau bình phong đến bên bàn.Vừa nhìn đã thấy ngay nồi lẩu với tạo hình đặc biệt đặt ở chính giữa, được một đường cong thanh mảnh màu đồng ở trung tâm tách ra.
Bên trái là nước dùng trắng như sữa, bên phải lại cay đỏ một mảnh, không tan vào nhau mà như hài hòa cộng sinh, chỉnh thế có dáng vẻ như m Dương Thái Cực.Tứ gia thấy hứng thú, vén áo bào ngồi xuống, hỏi: “Loại nồi này do ai nghĩ ra?”Vưu Uyển sớm đã được Chu Phương Toàn chỉ điểm, khi chủ tử hỏi thì nhất định phải trả lời, bèn đáp: “Thưa chủ tử gia, đây là nồi lẩu uyên ương, hình dáng do nô tỳ vẽ ra, Chu công công phái người chế tác ạ.”“Uyên ương?” Tứ gia lặp lại, “Thật là một cái tên hay.”Vưu Uyển thầm nghĩ, tất nhiên rồi, đây chính là kết tinh từ trí tuệ của quảng đại quần chúng nhân dân đó.Nét mặt mang theo ý cười, nàng khiêm tốn đáp: “Tạ chủ tử gia khen ngợi, nô tỳ không dám nhận.”Giọng nói nàng nhu hòa uyển chuyển, tựa như tuyết đông tan rã, trong căn phòng nóng hôi hổi này lại được hơi nước khiến cho càng thêm mấy phần mềm mại.Vừa rồi tứ gia căn bản là không chú ý tới tiểu tỳ nữ đang cúi đầu này, hiện tại ngước mắt, ánh nhìn chạm tới gương mặt của Vưu Uyển bèn có chút ngoài ý muốn.Tục ngữ nói “dưới đèn ngắm mỹ nhân”, ý nói dù ngũ quan không đẹp, được ánh đèn chiếu lên cũng có thể che giấu chỗ chưa hoàn hảo trên dung nhan.
Còn như Vưu Uyển, ánh đèn chỉ càng làm tăng thêm cảm giác thần bí cho nàng, khiến người ta càng muốn chiêm ngưỡng sự mỹ lệ chân thật của nàng.Nàng mặc trang phục tỳ nữ mùa đông màu xanh biếc được trong phủ phân phát, trên cổ đính một vòng lông trắng, khuôn mặt nhỏ chừng bàn tay hầu như bị che đi phân nửa, da thịt lộ ra nõn nà tựa ngọc.
Tóc đen như mây, mi dài như nga, đuôi mắt mông lung hơi nước hiện màu phấn hồng mềm mại quyến rũ, phảng phất như có một tầng sương mù náu mình nơi đáy mắt.Vưu Uyển hồi lâu không nghe được thanh âm của tứ gia bèn lấy hết can đảm ngước mắt lén nhìn người đang ngồi trên ghế.Chỉ thấy trên ghế gỗ hoa lê là một chàng thanh niên thân khoác trường bào màu đỏ tím, làn da trắng trẻo, khuôn mặt thon gầy, đôi mắt lãnh túc tựa như tẩm băng, có lẽ do bình thường hay cau mày nên giữa trán hằn một chữ “xuyên” (川) nhàn nhạt, khiến cho khí chất toàn thân càng thêm lăng liệt.Tứ gia lại như phải bỏng, mạnh mẽ thu hồi tầm mắt, giọng nói cứng ngắc: “Chia thức ăn đi.”Vưu Uyển nhất thời không kịp nhận ra là hắn đang nói với nàng.
Nhưng đợi một hồi, xung quanh không thấy ai tiến lên, nàng đành phải cẩn thận từng li từng tí cầm lấy một đôi đũa dài.Nàng chưa từng làm việc này bao giờ, tứ gia sẽ không trách tội nàng chứ!?Vưu Uyển chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày, trước hết thay tứ gia điều chế nước chấm, sau đó bắt đầu nhúng từ thịt dê, thịt bò.
Dù sao ăn lẩu cũng phải ăn thịt trước, hơn nữa ăn thịt còn chóng no, nàng cũng có thể trở về sớm một chút.Nhưng điều Vưu Uyển không nghĩ tới là tuy nàng nhúng nhanh nhưng tứ gia lại ăn chậm! Nhai kỹ nuốt chậm, hầu như không nghe thấy thanh âm, thứ gì gắp vào trong bát cũng ăn hết.
Vậy là nàng đành phải tiếp tục di chuyển đôi đũa.Vưu Uyển giận nhưng lại không dám thực sự nhét đồ ăn vào miệng vị gia này, cuối cũngchậm rãi mò ra được quy luật gắp đồ cho tứ gia.Ánh mắt tứ gia hạ xuống món nào, nàng liền gắp món ấy.
Trong suốt bữa lẩu, nàng chỉ có thể nuốt nước miếng, còn bị hun cho toàn thân nồng nặc mùi.Cuối cùng cũng đợi tới khi tứ gia đặt đũa xuống.
Vưu Uyển cho là nhiệm vụ của mình đã xong, lại nghe tứ gia cất lời: “Đồ thừa đều thưởng cho ngươi.”Vưu Uyển: “...!Đa tạ chủ tử gia ban thưởng.”Còn may còn may, vừa rồi nàng đều dùng đũa chung để gắp, không dính phải nước miếng của tứ gia.
Đúng là vạn hạnh trong bất hạnh.Vưu Uyển mang theo hộp đựng thức ăn bước ra ngoài trong ánh mắt ước ao ghen tỵ của đám người hầu ở thư phòng.
Tới khi trông thấy ánh đèn nhà bếp từ phía xa, nàng mới thở phào một hơi, cảm giác sống lưng đã ướt đẫm mồ hôi.Thư phòng bên này, người của nhà bếp vừa đi, Tô Bồi Thịnh đã dẫn hạ nhân vào tản vị thông gió cho cả gian phòng, lại đổi loại huân hương mới.“Tô Bồi Thịnh!” Tứ gia ngắm chữ mình viết, bỗng kêu một tiếng.“Có nô tài.”Tứ gia cũng không ngẩng đầu: “Đi thăm dò xem tỳ nữ vữa rồi là do ai đưa vào phủ.”“Dạ, nô tài tuân mệnh.” Tô Bồi Thịnh nghĩ tới một thoáng lướt qua ban nãy, đáy lòng run lên.
Hắn cũng muốn biết người đó đến tột cùng là ai? Đưa một giai nhân tuyệt sắc như vậy vào trong phủ, liệu có phải là làm thám tử? Hay chỉ đơn thuần là muốn lấy lòng chủ tử gia?Nhưng tứ gia của bọn họ là loại người sắc dục huân tâm sao? Đương nhiên là không phải rồi!Làm như vậy chẳng phải là tốn công tốn vô ích à?!Vưu Uyển trở lại nhà bếp.
Chu Phương Toàn nghe được tứ gia thưởng cho nàng nửa bàn đồ ăn, rốt cuộc cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười với Vưu Uyển: “Không tồi, hầu