Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
“Thời Anh, sao trước đây anh không phát hiện, em thông minh như vậy nhỉ?” Trì Dĩ Khâm đột nhiên mở miệng, trong giọng nói mang theo ý cười.
Nói xong, anh trực tiếp xoay người.
Thời Anh nhất thời không phản ứng lại, anh đã đi được hai bước, cô sốt ruột, đứng tại chỗ kêu lên: “Trì Dĩ Khâm!”
Anh không nghe thấy, Thời Anh vẫn gọi, hoàn toàn quên mất điều này.
Thấy anh còn tiếp tục đi về phía trước, vì thế Thời Anh lại kêu: “Trì Dĩ Khâm, anh đứng lại!”
Giọng cô hơi nghẹn ngào, nôn nóng muốn khóc, “Nếu anh không dừng lại, em sẽ giận anh.
”
Thời Anh rất ít khi giận dỗi, chỉ có ở trước mặt Trì Dĩ Khâm, cô vừa giận thì sẽ như một đứa trẻ.
Vừa dứt lời, Trì Dĩ Khâm dừng chân.
Anh quay đầu nhìn Thời Anh, sau một lúc ngừng lại, chậm rãi nói: “Khen em thông minh thôi… Có nói giận em sao?”
Thời Anh sửng sốt, gương mặt ngơ ngẩn, nhìn anh hồi lâu, nghi hoặc nói: “Vừa…vừa rồi anh nghe thấy em nói?”
Nếu không vì sao anh lại nói “tức giận” linh tinh gì đó.
“Không có.
” Trì Dĩ Khâm lắc đầu, bình tĩnh nói: “Anh không nghe thấy, anh đoán.
”
“Đến đây.
” Trì Dĩ Khâm thấy Thời Anh đứng bất động tại chỗ, duỗi tay với cô, vẫy vẫy, ý bảo cô tới bên cạnh mình.
Thời Anh ngơ ngẩn nhìn anh, dịch lên hai bước.
“Anh đã nói rồi, sau này sẽ bảo vệ em, chúng ta mãi ở bên nhau.
” Trì Dĩ Khâm cầm tay cô, giọng dịu dàng, nói: “Chuyện trước đây không còn quan trọng.
”
“Dù là chuyện gì, anh cũng sẽ không so đo với em.
”
Nếu không phải cô lừa anh, vậy chẳng phải anh đã bỏ qua một người vợ tốt như vậy sao?
Cho nên, anh cảm thấy, Thời Anh làm đúng rồi.
“Thế… Vừa rồi anh…” Thời Anh cảm giác được rõ ràng, vừa rồi cảm xúc anh không tốt.
Lúc Trì Dĩ Khâm tức giận, hoàn toàn phô bày ra ngoài, là cái kiểu có thể khiến người ta cảm nhận được.
Trước nay anh đều không che dấu, hơn nữa anh tức giận thì thật sự rất nghiêm trọng.
“Anh chỉ đang nghĩ…” Giọng Trì Dĩ Khâm trầm xuống, khó xử nói: “Hình như anh đắc tội với mẹ vợ rồi.
”
Vừa rồi ở trước mặt Đào phu nhân, thái độ của anh không tốt, hiển nhiên Đào phu nhân cũng cảm giác được.
Sau khi anh cùng Thời Anh kết hôn, không chỉ không chính thức đến nhà họ Thời, lần đầu tiên gặp lại, còn khiến tình cảnh trở nên xấu hổ như vậy.
“Anh nên đi xin lỗi thế nào đây?” Trì Dĩ Khâm cúi đầu dò hỏi, trưng cầu ý kiến Thời Anh.
Thời Anh ngơ ngác nhìn anh, xác định anh thật sự không giận thì nhanh chóng trả lời: “Cái này… Có hơi khó.
”
“Mẹ em không tức giận thì thôi, nhưng một khi tức giận, ngay cả em cũng không để ý.
”
“Bình thường em đều chờ bà hết giận, không có cách nào khác.
”
“Tối nay bố mẹ em ở nhà không?” Trì Dĩ Khâm hỏi.
“Khoảng sau tám giờ… họ sẽ về nhà.
” Thời Anh trả lời.
“Chúng ta đi thôi.
” Trì Dĩ Khâm gật đầu, không nói gì khác, kéo Thời Anh xuống dưới lầu.
Nhìn anh như vậy, ắt hẳn là trong lòng có tính toán rồi.
Thời Anh đi theo anh, tuy rằng tò mò, nhưng cũng không hỏi gì.
Mà hai người họ vừa rời đi, cửa phòng bên cạnh lập tức mở ra, Từ Mạn Chi xuất hiện ở cửa.
Cô ta nhìn về hướng Thời Anh cùng Trì Dĩ Khâm rời đi, mày nhăn lại, trong đầu chỉ còn lại một câu.
Thời Anh hỏi Trì Dĩ Khâm, có phải anh nghe thấy cô nói không?
Sau đó Trì Dĩ Khâm trả lời “Không nghe thấy”.
Từ Mạn Chi là người tâm tư tỉ mỉ, có thể để ý rất nhiều chi tiết nhỏ.
Lần trước ở cao ốc Trì thị, cô ta đã thấy nghi hoặc, cảm giác Trì Dĩ Khâm có chỗ nào đó không giống người bình thường, nhưng cụ thể là chỗ nào, cô ta không nói lên được.
Chẳng lẽ tai anh… Có vấn đề?
Nhưng xem cách anh giao lưu với người khác, rõ ràng là rất trôi chảy, không giống như có chướng ngại.
Nghĩ như vậy, trong lòng Từ Mạn Chi ngũ vị tạp trần [2], sau khi tự hỏi tất cả khả năng, sắc mặt lại càng khó coi.
[2] Ngũ vị tạp trần: Ngũ vị chỉ năm vị chua ngọt đắng cay mặn, câu này nói đến cảm xúc ngổn ngang, rối bời
Người cô ta vẫn luôn tôn thờ, sùng bái, yêu thích, cũng không giống trong tưởng tượng của cô ta.
Có điểm kỳ lạ, lại không thể nào lý giải.
Từ Mạn Chi đi xuống dưới lầu, theo bước chân của họ, chỉ có thể nhìn hai người họ ra khỏi nơi này, cô ta không tiện theo sau nữa.
Cô ta cần phải thừa nhận, trong lòng ghen tỵ vô cùng.
Nhìn hai người họ thân mật bên nhau, cảnh tượng thế này, rất chói mắt.
Cô ta nắm chặt lan can, ngón tay càng niết càng chặt, cho đến khi chỗ khớp xương đã phiếm màu trắng vẫn không nới ra.
Những gì cô ta muốn không nhiều, thế nhưng ông trời… Trước nay chưa từng thiên vị cô ta.
!
Bên cạnh địa điểm tụ họp là một trung tâm thương mại, Trì Dĩ Khâm kéo Thời Anh đi vào.
“Anh muốn mua gì?” Thời Anh đi theo anh, đánh giá xung quanh, lên tiếng hỏi.
Trì Dĩ Khâm không nói chuyện, mang theo Thời Anh vào một cửa hàng, chỉ vào món đồ phía trước, hỏi: “Cái này đẹp không?”
Thời Anh nhìn thoáng qua, là một chiếc áo len khá đơn giản.
Vì thế cô gật đầu, đáp: “Cũng được.
”
“Vậy em thử xem?” Trì Dĩ Khâm cầm chiếc áo xuống, đưa cho Thời Anh.
Thời Anh nhận lấy, cầm quần áo vào phòng thử đồ.
Lúc đi ra, cô thấy Trì Dĩ Khâm còn đang chọn quần áo, bên cạnh anh đã có một chồng cao ngất.
Thấy Thời Anh ra ngoài, anh dừng động tác, quay đầu lại nhìn cô, có một lát ngẩn ngơ, sau đó anh đi tới, đôi mắt dần dịu dàng.
“Đẹp lắm.
”
Trì Dĩ Khâm gật đầu tán thưởng, trong mắt tràn ngập yêu thích cùng vừa lòng, giọng cũng vô cùng dịu dàng.
Được Trì Dĩ Khâm khen, trong lòng Thời Anh không khỏi vui vẻ.
Cô cúi đầu mỉm cười, nhìn mấy bộ quần áo vốn cảm thấy giống nhau, bây giờ như được cho thêm hiệu ứng, đẹp hơn không ít.
“Mấy bộ này em thích không?” Trì Dĩ Khâm nhìn mấy bộ quần áo anh vừa chọn được, hỏi Thời Anh lần nữa.
Thời Anh nhìn thoáng qua, không thấy rõ gì, chỉ gật đầu theo.
Dù sao thì nhìn qua thấy cũng được, chỉ cần anh chọn là cô thích.
Cửa hàng này vốn là nhãn hiệu cô thích, bình thường trong tủ quần áo, nhãn hiệu này chiếm đa số, Trì Dĩ Khâm mang cô tới đây, cũng không biết là cố ý hay trùng hợp.
“Vậy thử hết xem.
” Trì Dĩ Khâm đề nghị.
Thời Anh sửng sốt, ánh mắt đảo qua đống quần áo, đầu muốn phình to, cũng phải gần mười bộ.
Bây giờ là mùa đông, trên người mặc nhiều quần áo, cởi ra mặc vào, cũng không tiện lắm.
“Phiền lắm…” Thời Anh lắc đầu, khó xử nói: “Bộ nào cũng thử thì sẽ rất mệt.
”
Cô không quá thích thử quần áo, phải đổi qua đổi lại, thật sự phiền phức.
“Không thì anh vào giúp em thay?” Trì Dĩ Khâm