Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Thời Anh một mình ở trên lầu, vô cùng thấp thỏm.
Cô không sợ gì, dù sao thì họ đã kết hôn, Đào phu nhân muốn cầm gậy đánh uyên ương cũng không phải việc đơn giản.
Chỉ sợ Đào phu nhân sẽ nói một ít lời không tốt, ví dụ như… Có liên quan đến tai Trì Dĩ Khâm…
Đào phu nhân một khi tức giận, có lúc lời nói sẽ rất khó nghe, nếu bà lấy chuyện tai của Trì Dĩ Khâm ra mà nói, khi đó anh sẽ rất đau lòng.
Dù sao thì Trì Dĩ Khâm không có khả năng nói gì không tốt với Đào Phù.
Đào phu nhân nói gì, anh cũng sẽ chịu đựng.
Thời Anh cầm giẻ lau, thất thần lau đồ đạc trong phòng, không bao lâu sau, cô Trịnh cầm cây lau nhà xuất hiện ở cửa.
“Tiểu thư, để cô làm cho, cháu sang một bên nghỉ ngơi đi.”
“Cô Trịnh, bên ngoài đang nói gì thế?” Thời Anh chỉ bên ngoài, nhỏ giọng hỏi.
“Cái này sao cô biết được?” Cô Trịnh bật cười, trả lời: “Bà chủ đang cùng thiếu gia nói chuyện, cô đâu thể đứng bên cạnh nghe.”
“Vẫn chưa nói xong sao…” Thời Anh nói thầm một câu, thò đầu nhìn xuống phía dưới.
Cô cũng không có tâm tư quét tước, để giẻ lau xuống, chú ý tình huống dưới lầu.
Không nghe thấy có động tĩnh gì, vì thế Thời Anh bước xuống.
Xuống bên dưới, cô thấy Đào phu nhân đang ngồi cùng Trì Dĩ Khâm, còn nở nụ cười tươi.
“Tuổi này mà có con là vừa, bây giờ việc sinh con cũng không gánh nặng như thời xưa.” Giọng Đào Phù so với vừa nãy thì ôn hòa đi không ít, nghe bà nói cái gì mà sinh con, Thời Anh còn tưởng mình nghe lầm.
“Hai đứa phải cố lên, mẹ chờ ôm cháu ngoại đấy.”
“Mẹ.” Lúc này Thời Anh đã nghe rõ, nhíu mày gọi, tiếp tục đi xuống dưới.
“Mẹ nói bậy gì đấy.”
“Dọn nhanh thế à?” Đào Phù quay đầu lại nhìn Thời Anh, cũng không tiếp lời cô, chỉ chậm rãi hỏi một câu.
Thời Anh gật đầu.
“Vừa rồi mẹ mới kêu cô Trịnh quét dọn phòng con, đêm nay hai đứa ở lại đây đi.”
Đào Phù đứng dậy, nói xong lại nhìn Trì Dĩ Khâm: “Thích ăn gì thì cứ nói với mẹ, tối mẹ tự mình xuống bếp.”
“Cảm ơn mẹ.” Trì Dĩ Khâm gật đầu, vô cùng tự nhiên gọi “mẹ”, nhưng lại khiến Thời Anh nhìn mà ngây ra.
Cô nhìn Đào Phù đi vào phòng bếp rồi mới kéo Trì Dĩ Khâm, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ em nói gì với anh thế?”
“Không có gì.” Trì Dĩ Khâm lắc đầu, đáp: “Kêu anh đối xử với em thật tốt thôi.”
“Chỉ có vậy?” Thời Anh nhíu mày, không tin lắm.
Đào nữ sĩ dễ thu phục vậy sao, đương nhiên là cô không tin, dù sao thì vị nữ sĩ này, một khi tức giận, ngay cả bố cô cũng phải tốn sức lực thật lớn mới có thể dỗ được.
Nhưng bây giờ Trì Dĩ Khâm cùng bà nói chuyện, còn chưa đến mười lăm phút.
“Cái này khoan nói đã.” Trì Dĩ Khâm tiến lên một bước nhỏ, tay nhẹ nhàng đặt ở eo Thời Anh, cười nói: “Anh cảm thấy chuyện sinh con mẹ em vừa nói rất có lý.”
Năm nay Thời Anh hai mươi ba tuổi, đang ở độ tuổi thích hợp.
“Không phải nhà họ Trì bắt buộc, cũng không phải nghĩa vụ gì.”
Trì Dĩ Khâm dừng một chút, giọng hơi trầm xuống, chậm rãi nói: “Chỉ là Thời Anh, anh rất muốn có một đứa con của chúng ta.”
Nhiều năm cô độc một mình trên thế gian, khiến anh rất muốn có một gia đình.
Bây giờ anh có người vợ là Thời Anh, còn hy vọng có thể có một đứa trẻ, là kết tinh cho tình yêu của họ, là bảo bối anh sẽ nâng niu trong lòng bàn tay.
Anh thật sự rất khát vọng.
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài lại vang lên tiếng chuông cửa.
Cô Trịnh đang dọn dẹp phía trên, Đào Phù ở phòng bếp, Thời Anh nhìn ra cửa, ý bảo Trì Dĩ Khâm đi mở.
Trì Dĩ Khâm gật đầu, đi qua.
...
Cửa vừa mở ra, thấy người bên ngoài, sắc mặt Trì Dĩ Khâm lập tức thay đổi.
Anh đứng ở cửa, cũng không có động tác gì, mỗi sắc mặt là trầm xuống, ánh mắt lạnh băng nhìn người trước mặt.
“Xin tránh đường.” Giọng Hứa Dục vang lên bên ngoài.
Thời Anh nghe thấy thì kinh ngạc một lát, chạy nhanh ra ngoài, quả nhiên thấy Hứa Dục đứng ở cửa.
Bên ngoài rất lạnh, đứng ở cửa cũng có thể cảm nhận được gió thổi “vù vù”, càng miễn bàn đây là chỗ lộng gió.
“Anh họ, mau vào đi.” Thời Anh kéo Trì Dĩ Khâm sang một bên, cười tiếp đón Hứa Dục vào.
Hứa Dục lạnh lùng liếc mắt nhìn Trì Dĩ Khâm một cái.
Ánh mắt cả hai đều lạnh băng, gần như không phân cao thấp, địch ý trong đó, dĩ nhiên là vô cùng rõ ràng.
Thời Anh không phải đồ ngốc, lúc ấy cô đã cảm giác được sự kỳ lạ.
Cô tiến lên trước một bước, cầm tay Trì Dĩ Khâm, cẩn thận kéo nhẹ một cái, kêu anh đừng như vậy.
Hứa Dục cũng không nói chuyện, vòng qua Trì Dĩ Khâm, từ bên cạnh đi vào.
Đào Phù ở phòng bếp nghe thấy tiếng động, rửa tay đi ra, thấy Hứa Dục, hiển nhiên cũng vui vẻ.
“Cô.” Hứa Dục gọi, đưa đồ trên tay qua, nói: “Nghe nói hôm nay Thời Anh về nhà, cháu đi ngang qua, thuận tiện đến xem.”
Trong lời nói của anh ấy đã bộc lộ rất rõ ràng, là đến gặp Thời Anh.
Tuy không phải họ hàng chung huyết thống, nhưng từ nhỏ nhìn anh ấy lớn lên, cũng không khác gì người thân.
Đào Phù chưa từng xem anh ấy như người ngoài.
“Cháu đến xem em cháu, chứ không nhớ đến người cô này phải không?” Đào Phù trêu đùa.
“Sao lại không nhớ cô được ạ?” Hứa Dục mỉm cười, tự nhiên rót ly nước, ngồi xuống sô pha, “Đương nhiên là nhớ.”
“Cháu tới rất đúng lúc, hôm nay cô xuống bếp.” Đào Phù giơ tay lên, cười nói: “Cô của cháu mười mấy năm chưa xuống bếp rồi, nhưng tay nghề vẫn còn đấy.”
Thời còn trẻ, bà muốn làm dâu thảo vợ hiền, nấu cơm chăm sóc chồng, thế nên cân nhắc học nấu ăn, nhưng sau này phát hiện, bà không thích hợp làm mấy chuyện này.
Bà vẫn nên ngoan ngoãn ngồi yên, làm bà chủ là được rồi, vì thế không còn tâm tư làm cơm.
Mãi