Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Lúc đồ ăn được đưa tới, Thời Anh đã ngủ say.
Trì Dĩ Hàng đặt đồ ăn lên trên bàn, suy nghĩ một lát, quyết định không đánh thức Thời Anh.
Trông cô rất mệt mỏi, nên để cô nghỉ ngơi nhiều hơn.
Tiếp theo, cậu đưa một phần đồ ăn lên trên lầu.
Cửa phòng trên lầu đóng chặt, không có bất cứ động tĩnh gì, cũng không hắt ra chút ánh sáng, như là không có người.
Nhưng đúng là Trì Dĩ Khâm ở bên trong.
Trì Dĩ Hàng đặt đồ ăn trước cửa, sau đó viết một tờ giấy nhỏ, đẩy qua khe cửa.
Cậu đợi thêm một lát, vẫn không có động tĩnh.
Trì Dĩ Hàng xuống lầu, mỗi bước chân đều đắn đo, cứ đi được vài bước là quay đầu nhìn cửa phòng.
Nhưng mãi cho đến khi cậu xuống lầu, cửa phòng vẫn không mở.
Vì thế Trì Dĩ Hàng ngồi xuống trước bàn ăn, lúc cầm lấy đôi đũa thì khẽ thở dài một hơi, hiển nhiên là tâm tình không tốt.
Tuy đồ ăn có rất nhiều, cũng rất phong phú, đưa đến kịp thời, đến giờ vẫn còn nóng.
Nhưng Trì Dĩ Hàng chỉ ăn một ít rồi thôi, thật sự ăn không vào, không có hứng ăn uống.
Cậu buông đũa.
Đêm đã khuya, cả căn biệt thự rộng lớn, chỉ có phòng bếp bật một ngọn đèn nhỏ, những chỗ còn lại đều tối đen, cộng hưởng với sự tĩnh lặng tuyệt đối, không khí u ám bao trùm cả căn nhà.
Có điều, thi thoảng có thể nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ.
Thời Anh ngủ trên sô pha, Trì Dĩ Hàng sợ mình qua đó sẽ quấy rầy cô, vì thế cậu không qua mà tìm cái bàn, nằm sấp xuống đó.
Khoảng một giờ sau, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân.
Tiếng động rất nhẹ.
Người đàn ông bước xuống cầu thang, không bật đèn, trong không gian đen đặc, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt u ám của anh, hỗn loạn, tối tăm.
Đây là ánh mắt đã lâu không xuất hiện trên người anh.
Lúc dẫm đến bậc cầu thang cuối cùng, bước chân anh ngừng lại.
Ánh mắt nhìn xung quanh, mò mẫm trong bóng tối.
Dựa vào chút tia sáng nho nhỏ, con ngươi anh hơi nheo lại, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng đang cuộn tròn trên sô pha.
Anh trực tiếp đi qua.
Trì Dĩ Khâm cúi người, đưa tay ra sau cổ cô, một tay khác ôm chân cô, đứng dậy, động tác lại rất nhẹ, muốn bế cô lên.
Thời Anh vốn đang ngủ say, đột nhiên có người động vào mình, cô hơi động đậy, dần tỉnh táo lại.
Nơi chóp mũi quanh quẩn mùi hương quen thuộc, cô ngửi thấy liền an tâm hơn, chậm rãi nhắm mắt.
Cho dù ý thức không quá tỉnh táo, Thời Anh vẫn ôm cổ anh, cằm cọ cọ cổ anh.
Cô lẩm bẩm hai tiếng, cảm thấy mình rơi vào một cái ôm vô cùng ấm áp, nâng má cọ vành tai anh.
Đây là hành động an ủi theo bản năng của cô.
Trong miệng cô rầm rì, cũng không biết là đang nói gì.
Trì Dĩ Khâm không có bất cứ phản ứng nào, anh chỉ bế Thời Anh lên trên lầu.
Trong hoàn cảnh tối đen như vậy, anh còn bế một người, bước chân lại rất ổn định, như là đi trên đất bằng vào ban ngày.
Không trật một nhịp, càng miễn bàn đụng phải đâu đó.
Đến góc quẹo trên cầu thang, anh nghiêng người, xoay lưng về phía có góc nhọn, sợ quẹt đến cô.
Sau đó vào phòng, đặt người lên trên giường, nằm ngay ngắn, đồng thời đắp chăn lại.
Mái tóc Thời Anh vương vãi trên gối đầu, trên mặt cũng có vài sợi lộn xộn.
Anh cúi người, giúp cô vén tóc ra sau tai.
Đập vào mắt là một gương mặt trắng mịn.
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve má cô.
Trước mặt anh là Thời Anh đang chợp mắt, vô cùng tĩnh lặng.
Anh đứng dậy, đôi mắt nhìn lướt qua lần cuối, từ đầu đến giờ, gương mặt không hề thay đổi biểu cảm quá lớn.
Trên dưới toàn thân tản ra sự xa cách, trước sau không hề tan đi.
Thời Anh cầm lấy ngón tay anh, một chút sức lực nho nhỏ, nhẹ nhàng lắc lư.
Ngón tay thon dài mềm mại, muốn cố gắng bắt lấy anh.
Anh trở tay cầm tay cô, một chốc tạm dừng cũng không có, nhưng lại rất kiên nhẫn cho tay cô vào chăn, sau đó dém chăn lại.
Động tác rất nhẹ nhàng, nhưng không có chút lưu luyến, quanh thân là không khí ảm đạm u ám, không cách nào tản ra.
Sau đó anh xoay người, ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
...
Lúc Thời Anh tỉnh dậy, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Cô ngồi dậy khỏi giường, cảm thấy đầu óc choáng váng, nhất thời mơ màng, không phản ứng kịp.
Một hồi lâu sau, cô phát hiện mình nằm trên giường, chậm chạp hồi tưởng lại, rõ ràng ngày hôm qua cô ngủ trên sô pha.
Hơn nữa nếu cô ở trong phòng, vậy Trì Dĩ Khâm đâu?
Thời Anh nhìn xung quanh một vòng.
Trong phòng sạch sẽ ngay ngắn, không hề có dấu vết có người chạm vào, trừ chiếc giường này ra, những chỗ khác hoàn toàn không có dấu vết.
Thời Anh cảm thấy đầu lại xây xẩm, đành phải đỡ tường, từ từ đứng dậy.
Cô đi đến cửa phòng, vừa mở cửa ra liền thấy bên ngoài có một người đang nhìn dáo dác.
Thời Anh hoảng sợ, trái tim nảy lên, đầu lại càng choáng, suýt nữa không đứng vững.
“Chị dâu chị dâu, cẩn thận.” Trì Dĩ Hàng căng thẳng, bởi vì cách hơi xa, không kịp chạy đến đỡ cô, cậu nhìn mà kinh hồn bạt vía.
Thấy Thời Anh cũng chỉ lung lay một chút, không có việc gì, Trì Dĩ Hàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Dĩ Khâm anh ấy…” Thời Anh nhìn ra bên ngoài, còn chưa nói xong, Trì Dĩ Hàng đã đưa tay chỉ thư phòng.
Thời Anh nhìn theo ngón tay cậu, hiểu ngay ý cậu là gì.
“Chị dâu, đi thôi.” Trì Dĩ Hàng nói, vẫy tay với cô.
Thời Anh nhíu mày, giờ thì không hiểu lắm: “Đi đâu?”
“Bệnh viện chứ đâu.” Trì Dĩ Hàng trả lời.
“Chị không sao.” Thời Anh lắc đầu, không muốn đi lắm, nhỏ giọng đáp: “Chị muốn ở nhà, không muốn ra ngoài.”
Cũng không có vấn đề gì lớn, còn phải tới bệnh viện kiểm tra, chuyện bé xé ra to.
Dù sao Thời Anh cũng cảm thấy không cần thiết.
“Anh em không tự nhốt mình mấy ngày là không chịu ra đâu.” Trì Dĩ Hàng vào phòng, ý bảo Thời Anh đi rửa mặt trước, sau đó nói tiếp: “Chị dâu, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra trước, lỡ có vấn đề gì thì để lâu hại cơ thể.”
Trì Dĩ Hàng rất kiên nhẫn khuyên nhủ cô.
Tuy rằng cậu không nói rõ, nhưng từ cách nói của cậu, Thời Anh nghe ra, có vấn đề gì đấy.
Vì thế cô không nói gì nữa, gật đầu, đáp: “Được, cậu chờ chị chút.”
...
Bức rèm trong thư phòng bị kéo lại, đóng kín, không hé ra chút tia sáng.
Người đàn ông mặc một bộ đồ ở nhà màu đen, ngồi trước cái bàn.
Trên bàn để đầy đồ, chính giữa là