Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Qua thật lâu, Trì Dĩ Khâm vẫn không chịu buông tay.
Thời Anh thở không nổi, cảm thấy mình càng lúc càng bị ép chặt, hô hấp dần khó khăn.
Nhưng cô cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhéo tay Trì Dĩ Khâm.
Trì Dĩ Khâm hiểu ý cô, buông lỏng ra một chút, nhưng vẫn không rời khỏi cô.
“Quá không chân thật.” Trì Dĩ Khâm mở miệng, giọng rất khàn, không thể nghe rõ anh đang nói gì.
Từ hôm qua cho đến bây giờ, anh luôn ở một mình, không nói một câu nào, cho nên bây giờ mở miệng, giọng mới khàn như vậy.
Thời Anh ngây ra một lát mới hiểu anh đang nói gì.
“Vậy để anh cảm nhận chút.” Thời Anh giữ chặt tay anh, đặt lên bụng mình.
Nơi đầu ngón tay xuất hiện cảm giác mềm mại âm ấm.
Bụng cô bằng phẳng, không thể cảm nhận được gì, hoàn toàn khiến người ta không tưởng tượng được, bây giờ, ở trong này đang chứa đựng một sinh mệnh nho nhỏ.
Đầu ngón tay Trì Dĩ Khâm run rẩy, không thể kìm chế.
Thời Anh lùi ra một bước nhỏ, nhìn Trì Dĩ Khâm, cười nói: “Em cũng cảm thấy không chân thật.”
Lúc Trì Dĩ Hàng mang cô đến bệnh viện mới nói cho cô, đêm qua lúc bắt mạch, cậu cảm giác cô mang thai.
Khi nghe cậu nói vậy, Thời Anh ngây ngẩn một lúc lâu.
Mãi cho đến khi nằm lên giường làm kiểm tra, cầm kết quả, bác sĩ dặn dò cô, cô vẫn rơi vào trạng thái ngơ ngác.
Ra khỏi bệnh viện, ánh mặt trời dìu dịu, sưởi ấm con người mình, cảm giác làn da trở nên ấm áp, trái tim cô mới đập nhanh hơn.
Cô thật sự rất rất vui vẻ.
Đứa trẻ này tới rất bất ngờ, lại khiến người ta tràn ngập hạnh phúc.
Cô gấp gáp muốn báo cho Trì Dĩ Khâm, nếu anh biết, chắc chắn sẽ vui vẻ.
Chỉ cần nhìn thấy anh vui vẻ, Thời Anh cũng sẽ vui vẻ.
“Sau này chúng ta chính là một nhà ba người.” Thời Anh mỉm cười, lấy thứ gì đó từ trong túi, nhét vào tay Trì Dĩ Khâm.
“Quà cho anh.” Thời Anh cười nói: “Chúc mừng anh, sắp trở thành bố rồi.”
Trì Dĩ Khâm mở tay ra, thấy là hai viên kẹo marshmallow.
Trước đây Thời Anh cũng từng đưa, chỉ là anh không ăn mà ném đi, khi đó cảm thấy cô đặc biệt nực cười.
“Nhưng anh không có quà cho em.” Trì Dĩ Khâm mỉm cười, thích thú nhìn món quà này, cũng có chút áy náy.
“Không sao.” Thời Anh lắc đầu, nói: “Chỉ cần mỗi ngày có Dĩ Khâm ở bên cạnh, đó đã là món quà dành cho em rồi.”
Trái tim Trì Dĩ Khâm như có dòng nước ấm chảy qua, chầm chậm nắm tay cô, đưa đến bên miệng, nhẹ nhàng hôn lên.
Cánh môi anh ấm áp, cứ duy trì động tác như thế, không còn động tác.
Trong phòng yên ắng lại.
“Tuy em biết không nên nhắc đến, nhưng chuyện họp báo, anh không cần để trong lòng.”
Thời Anh nhìn anh, nụ cười dịu dàng, nói hết những lời luôn tồn đọng dưới đáy lòng: “Cũng đừng không vui.”
Cô không muốn nói, nói ra chắc chắn sẽ khiến Trì Dĩ Khâm không vui.
Nhưng vấn đề đã xuất hiện, không thể không giải quyết, buộc phải đối mặt.
“Không phải không vui.” Trì Dĩ Khâm hơi mím môi, nhẹ nhàng mở miệng, giọng hờ hững bâng quơ, lại phiếm chút lạnh lẽo.
“Anh chỉ giận chính mình.” Giận mình vì không thể làm tốt, không thể không để bụng vấn đề tai như cũ, không thể giống trước đây khi đồng ý với Thời Anh sẽ ở bên cạnh cô, trải qua một cuộc sống hạnh phúc.
Từ đầu tới cuối, anh chỉ giận chính mình.
Thời Anh đứng yên nãy giờ, Trì Dĩ Khâm sợ cô đứng lâu mệt mỏi, vừa dứt lời thì kéo cô ngồi xuống ghế.
Anh đứng trước mặt cô, đôi tay cầm tay cô, cúi người, hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau.
“Dù thế nào, anh cũng là người nhà họ Trì.” Anh cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy sự quyết đoán cùng tự tin, giọng nhẹ nhàng, lời nói lại vô cùng có trọng lượng, “Lấy địa vị của anh và nhà họ Trì ở thành phố này, không tới phiên người ngoài nói ra nói vào.”
Chuyện tai của anh, nhà họ Trì che giấu rất kỹ, qua bao nhiêu năm, thi thoảng anh xuất hiện, gặp ai cũng đều cung kính với anh.
Mọi người đều biết, anh là đại thiếu gia nhà họ Trì.
Dù không có cổ phần, không có chức vị, anh vẫn là người nhà họ Trì.
Cho nên tận sâu dưới đáy lòng anh, luôn có một phần tôn quý và kiêu ngạo ở đó.
Đây là thứ mà nhà họ Trì cho anh từ nhỏ, dù sau này trải qua chuyện gì, địa vị này vẫn mãi mãi ở đó.
“Những người tiết lộ chuyện này, cùng những người làm những chuyện kia, anh sẽ không bỏ qua.” Trì Dĩ Khâm vuốt ve tay cô, cầm trong tay mình, không muốn buông ra.
“Ắt hẳn họ biết rõ, đắc tội anh sẽ rơi vào kết cục gì.”
Mỗi một chữ của anh đều mang theo mũi nhọn, Thời Anh nhìn anh, trong lòng hơi kinh ngạc.
“Ai?” Thời Anh nhỏ giọng hỏi.
“Họ Từ.” Trì Dĩ Khâm không có ý giấu cô.
Cuộc họp báo hôm đó, Từ Mạn Chi đột nhiên tìm anh, nói có chuyện muốn nói.
Vốn Trì Dĩ Khâm không muốn quan tâm đến cô ta, nhưng Từ Mạn Chi hỏi anh, tai anh không nghe thấy phải không.
Cô ta nói chỉ mất một lát thôi, mười phút là được.
Trì Dĩ Khâm muốn nhìn xem, rốt cuộc cô ta muốn làm cái gì.
Anh hoàn toàn không để ý tới lời cô ta nói, chỉ sợ cô ta đi làm phiền Thời Anh, cho nên dứt khoát chuyển mọi chuyện sang người mình.
Từ Mạn Chi nói những lời rất kỳ lạ, cô ta đang nói chuyện quá khứ.
Những thứ mà cô ta miêu tả, căn bản Trì Dĩ Khâm không biết gì, anh cũng thể hiện rõ ràng, kêu Từ Mạn Chi đừng đến quấy rầy anh.
Trì Dĩ Khâm vốn vô cùng bài xích người ngoài.
Ngay cả thái độ nói chuyện cũng không quá tốt.
Cuối cùng khi quay lại, ở cửa, cũng chính là lúc Thời Anh thấy hai người họ…
Từ Mạn Chi nói một câu “tạm biệt”.
Còn phóng viên nam kia, Trì Dĩ Khâm đã kêu người