Nhìn xem, cuộc sống thật tuyệt vời.
Một giây trước cậu còn nghĩ sẽ không dính dáng tới ai trong cuộc đời này nữa thì giây tiếp theo người làm thay đổi quỹ đạo của cuộc đời cậu lại đột nhiên xuất hiện.
Lý Thập Di quay mặt lại, cậu ngạc nhiên nhìn người đã rời đi từ rất lâu lúc này lại xuất hiện trước mắt, nhưng trên thực tế cậu hết sức bình tĩnh hoặc nói cách khác cậu không biểu lộ bất kì điều gì, từ lúc nhận được email kia cậu đã có linh cảm rồi.
Cậu không có bất kì động tác nào, nhưng từ lúc nghe âm thanh ấy, mọi thứ đều cách xa cậu, dường như có một sợi dây vô hình nào đó đang chùng cậu xuống, khiến nó cứ từ từ thắt lại.
Cậu nhìn người đang đến, mái tóc dài nhuộm đỏ trông say đắm lòng người được buộc một cách tùy hứng ở phía sau, tóc còn thỉnh thoảng lõa xõa hai bên má, đôi mắt phượng nhướng lên, đôi môi mỏng trời sinh hơi nhếch lên đầy quyến rũ.
Ra đời lăn lộn vài năm, biểu cảm phong lưu đa tình trên gương mặt của người kia càng trở nên rõ nét hơn.
Trông cực kì giống những tên yêu nghiệt hay đi hút máu người bình thường trong truyền thuyết, Lý Thập Di trong lòng cười lạnh một tiếng.
"Đã lâu không gặp, có còn nhớ anh không?" Tư Phương Đình một tay sờ sờ ngực Lý Thập Di, còn tay kia chậm rãi ôm eo cậu, hơi thở nóng bỏng cố ý phả vào tai cậu.
Trong hơi thở phảng phất mùi nước hoa, Lý Thập Di hất tay người kia ra rồi lùi lại một bước, cậu cố ý giữ khoảng cách một chút, thái độ thờ ơ nói: "Không."
Tư Phương Đình giả vờ bị tổn thương, nhưng ánh mắt gã ta lóe lên vẻ ranh mãnh, "Phải không, em đối với người vừa nghe lén em có gian tình với người khác như thế sao? Anh rất đau lòng...!đó."
"Anh nghe lén?" Lý Thập Di nắm lấy cổ áo gã ta, giọng điệu lạnh băng.
Tư Phương Đình thấp giọng cười, chậm rãi gỡ tay cậu ra, chỉnh lại cổ áo, "Anh không có nhàm chán như vậy, tại thằng khờ kia của em nói chuyện lớn tiếng thôi, anh chỉ là tình cờ đi ngang qua."
Lý Thập Di không tin vào lời nói hoang đường của hắn, nói: "Sao anh lại ở đây?" Cậu không tin trên đời này có cái gọi là ý trời, tại sao ở nơi này cậu lại gặp phải gã ta cơ chứ?
"Khách sạn này là của em sao?" Tư Phương Đình dang hai tay, với vẻ mặt vô tội, nói "Tại sao anh không thể ở đây với tư cách con trai của chủ khách sạn cơ chứ?" Gã chính là chọn ngày đặc biệt này để tình cờ gặp lại cậu.
Gã là thiếu gia của khách sạn này?
Lý Thập Di mơ hồ nhớ ra bản thân từng nhìn thấy chủ tịch của khách sạn này trên TV, hình như ông ta họ...!Tư?
Nhưng mà gã ta không phải là trẻ mồ côi sao?
Tư Phương Đình dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, bật cười nói: "Những gì trước đây đều là nói dối, đều là lừa gạt em!"
Lý Thập Di đột nhiên cảm thấy tim mình như bị đấm một cú thật mạnh, đầu ngón tay vô thức bấm vào lòng bàn tay, cậu cảm thấy nực cười cho sự ngu ngốc của bản thân.
Nghĩ đến những năm tháng sa đoạ trước đây đều là vì kẻ đang đứng trước mặt cậu.
Gã ta giống như dùng một quả táo đỏ tươi mê hoặc dụ dỗ cậu, khiến cậu rơi vào địa ngục tăm tối rồi sau đó mới bứt ra được khỏi nó.
Lý Thập Di đột nhiên đấm vào mặt Tư Phương Đình, động tác của cậu quá đột ngột nhưng không phải là không có cảnh báo trước, cậu muốn làm điều này từ rất lâu rồi.
Tâm tình đè nén quá lâu khiến cậu muốn dùng bạo lực để trút giận, những cú đấm của cậu đánh vào người đối phương vô cùng quyết liệt.
Tư Phương Đình đột nhiên bị cậu đấm cũng bắt đầu tức giận, hai người lao vào đánh nhau điên cuồng như hai con thú hoang.
Hai người túm lấy nhau lăn lộn trên mặt đất, không có một ai ở chỗ này khiến cho cả hai rất thuận lợi mà trút giận.
Tư Phương Đình đột nhiên đè Lý Thập Di xuống, gã cúi đầu hôn lên một cách thô bạo, môi gã đập mạnh vào hàm răng của Lý Thập Di khiến máu tràn ra từ trong khoang miệng, nhưng gã vẫn liều mạng cạy mở hàm răng cậu ra.
Lý Thập Di ác ý cắn mạnh vào đầu lưỡi của gã, Tư Phương Đình đau đến mức muốn né tránh, nhưng Lý Thập Di không dễ dàng tha cho gã ta như vậy, giống như đau đớn qua đi thì lí trí cũng trở nên tê liệt, hai người dính chặt lấy nhau, môi lưỡi cũng quấn chặt, điên cuồng nuốt nước bọt cùng máu của đối phương.
Nụ hôn mãnh liệt khiến những cảm xúc thân thuộc ùa về, như ngọn lửa thiêu đốt trái tim cậu.
Lý Thập Di đột nhiên tỉnh táo đẩy Tư Phương Đình ra.
"Đủ rồi!"
Nghe thấy tiếng bước chân đi tới, Lý Thập Di đứng dậy, lau vết máu trên môi rồi vội vàng rời đi, không quan tâm đến kẻ đang nằm trên mặt đất.
Tư Phương Đình lười biếng dựa vào tường ngồi trên mặt đất, đôi chân dài khép hờ che che nơi nào đó đang có dấu hiệu "thức dậy", một tay mở cổ áo ra.
Gã cảm thấy hai má mình sưng tấy, nhưng nó không ảnh hưởng đến tâm trạng đang rất tốt của gã.
"Haha...!Tiểu Di..."
Lý Thập Di rời khỏi khách sạn như chạy trốn, cậu không nói cho ai biết, cũng không ai biết vừa nãy cậu như bị ma ám khi làm ra chuyện điên rồ như vậy.
Môi cậu sưng đỏ, có vài chỗ bị cắn nát nhìn vô cùng chật vật khiến người khác không khỏi chú ý đến.
Đi trên đường bị người qua đường dòm ngó, Lý Thập Di cúi đầu xấu hổ vội vàng bước đi.
Lúc này Trương Du gọi đến, trong lòng Lý Thập Di bây giờ đang rất khó chịu, lúc nãy cậu đã nói rõ ràng với Trương Du, không muốn gặp lại y hay liên quan gì đến y nữa, vì thế cậu dứt khoát tắt máy.
Cậu bây giờ chỉ muốn tìm một nơi nào đó, một nơi nào đó mà cậu có thể trốn tránh được mọi thứ.
Quán bar đôi lúc là một nơi đến tốt nhất.
Tửu lượng của Lý Thập Di không được tốt lắm, nhưng cậu lại muốn cảm giác được say, bởi vì rượu lúc này sẽ làm tê liệt não cậu, thế giới xoay chuyển như chiếc kính vạn hoa, mang đến cho cậu một cảm giác mới lạ khác, cho dù là hạnh phúc ngắn ngủi chỉ trong một phút thì cậu cũng không cần phải suy nghĩ về những người khác và những thứ xung quanh.
Khung cảnh rực rỡ, ánh đèn sàn nhảy mang đến một thế giới xa lạ đầy sôi động.
Whenfallinginlove,somelosetheirhead,otherslosetheirheart.
Khi yêu, có người mất đi lí trí, lại có người đánh mất cả tâm hồn.
Tư Phương Đình là người đàn ông đầu tiên của Lý Thập Di, nhưng gã ta không phải là mối tình đầu theo đúng nghĩa, cậu không bao giờ thừa nhận mối tình đầu của mình là ai.
Cậu trời sinh đã là đồng tính, lúc còn rất nhỏ, cậu đã lờ mờ cảm thấy bản thân khác với mọi người, vì vậy cậu rất cẩn thận trong việc giao tiếp và tiếp xúc với người khác, sau này cậu càng trở nên ít nói và khép kín hơn.
Một tuổi thơ cô đơn, những sai lầm khi mới bắt đầu biết rung động khiến cậu không muốn nói ra tâm tư trong lòng cho người khác biết, có lẽ đó là tâm lý không muốn nghĩ tới cũng không muốn nói ra, bởi vì không một ai mang đến cho cậu cảm giác an tâm.
Lý Thập Di cười khổ, hiếm khi cậu nhớ về quá khứ và nhìn nhận lại bản thân, đó là những thứ mà cậu không bao giờ muốn nhắc lại.
Nghĩ lại, cậu đã sống nhiều năm như vậy nhưng đã bao giờ cậu thật sự hạnh phúc chưa?
Cho dù ở bên cạnh ôm bao nhiêu người đi nữa nhưng không đọng lại được cảm xúc gì