Một mảng mơ hồ, trong đầu mọi thứ đều rất lộn xộn, miên man thăng trầm không có cách nào lên bờ.
Lý Thập Di lúc tỉnh dậy cảm giác đầu tiên là đau đầu như búa bổ, cậu xoa xoa trán, mở mắt nhìn chiếc đèn chùm trên trần nhà, không gian và hoàn cảnh xa lạ khiến cậu nghĩ đến bản thân đã quay lại khoảng thời gian đen tối đó.
Mỗi ngày mở mắt ra đều là những cảnh tượng khác nhau.
Căn phòng không quá sạch sẽ, ngăn nắp nhưng cũng không bừa bộn, chỉ là trên bàn học có rất nhiều sách vở, trong góc tường còn để bóng rổ, ván trượt.
Nhìn sơ qua cũng có thể đoán được đây là phòng của một học sinh năng động đầy nhiệt huyết.
Cậu ngồi dậy, phát hiện mình đang mặc một bộ đồ ngủ không được vừa vặn lắm, hơi nhỏ khiến cậu có chút khó chịu, cậu mở nút áo ra để thoải mái hơn.
Cổ họng khô rát như chà qua giấy nhám, cậu không nhịn được ho khan vài tiếng, nhìn quanh căn phòng không thấy quần áo ở đâu.
Cậu đang định xuống giường thì có người đẩy cửa bước vào, là một thiếu niên có khuôn mặt non nớt, miệng chúm chím, lí nhí nói, "Ôi, anh dậy rồi sao? Khăn và bàn chải đánh răng mới em đã để sẵn cho anh rồi, anh nhanh tắm rửa rồi ra ăn sáng chứ không đồ ăn nguội mất."
Lý Thập Di cũng không thèm quan tâm đến lí do vì sao mình lại ở nhà một thằng nhóc xa lạ này, cậu chỉ khàn giọng, lãnh đạm hỏi: "Quần áo của tôi đâu?"
Bạch Dụ phát hiện ra người kia vẫn đang mặc bộ đồ ngủ của mình, vội vàng chạy ra sân thượng lấy quần áo phơi từ đêm qua ném cho Lý Thập Di, nói: "Đây, anh mau mặc vào đi!" Nói xong hắn lập tức chạy ra ngoài với vẻ mặt ngượng ngùng lúng túng.
Lý Thập Di mặc quần áo chỉnh tề mới đi ra khỏi phòng ngủ, trên bàn ăn chỉ có mỗi Bạch Dụ vừa nghe nhạc vừa ăn sáng, thỉnh thoảng lại ngâm nga vài câu.
Lý Thập Di nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua, đối với lòng tốt của người kia, cậu chỉ đơn giản nói "Cảm ơn", nhưng đối với việc cậu đã làm cái gì nói cái gì cũng không nhắc đến một lời.
Say rượu làm chuyện không phải phép, nhắc lại cũng chỉ thêm xấu hổ mà thôi.
Bạch Dụ cố gắng nuốt thức ăn trong miệng xuống, vung tay lên, hùng hổ nói: "Không có chi." Không có chút nổi giận nào đối với chuyện tối qua bị Lý Thập Di chọc tức mà chửi ầm lên.
Tửu lượng của Lý Thập Di không tốt cho lắm, đặc biệt ghét sự đụng chạm của người khác, trừ khi là cậu tự nguyện còn không sẽ hung hăng kháng cự, đây là điều mà cậu không bao giờ chấp nhận được, cho nên cậu thường uống có chừng mực, nhưng hôm qua lại là một ngoại lệ.
Bạch Dụ bên cạnh đánh giá Lý Thập Di, thở phào nghĩ Lý Thập Di khi tỉnh táo vẫn rất bình thường.
Hắn đang định nói điều gì đó nhưng phát hiện đối phương muốn rời đi, ơ như vậy sao được!!
Bạch Dụ trợn mắt, không thể tin, nói: "Này! Anh cứ như vậy mà đi sao? Anh đứng lại đó!"
Lý Thập Di nghe thấy thì đứng lại, tay đã nắm chốt cửa cũng buông xuống nói, "Có chuyện gì vậy?" Cậu vừa nói vừa hơi nghiêng đầu, ý nói có gì thì nói nhanh đi.
Bạch Dụ đột nhiên quên mất mình định nói cái gì, hắn trợn tròn mắt, vội vàng nói: "Anh cứ thế rời đi à, có phải đã quên gì rồi không?"
Lý Thập Di lẳng lặng nhìn hắn, Bạch Dụ chỉ vào cậu, sau đó chỉ vào người hắn, nói, "Em đã chăm sóc anh cả đêm, anh cứ thế mà rời đi sao?"
Lý Thập Di không hiểu hắn muốn cái gì, cậu kiên nhẫn nói, "Tôi đã cảm ơn cậu rồi."
Rõ ràng là Bạch Dụ sẽ không để cậu đi chỉ vì một lời cảm ơn.
Hắn cười ranh mãnh, nói: "Cảm ơn? Không, không, em không cần cái đó.
Anh có biết tối qua anh khiến em lăn lộn vật vã suốt một đêm không hả? Tối qua anh say đến bất tỉnh nhân sự cho nên em đã rất vất vả lau người và thay đồ giúp anh đó, đã thế anh còn muốn ra tay đánh em, nếu không tin anh nhìn cánh tay của em mà xem." Bạch Dụ nói xong nhanh chóng xắn tay áo lên rồi đưa tay ra trước mặt cậu, như kiểu anh nhìn đi báo đáp ân tình của em thế nào đây.
Lý Thập Di nhìn vài vết đỏ ửng trên cánh tay trắng nõn kia, trong lòng có chút xấu hổ, nhưng sắc mặt vẫn không lộ ra cảm xúc gì, "...Vậy cậu muốn tôi phải làm gì?"
Bạch Dụ cười đến xán lạn nhưng vẫn cảm thấy có mùi âm mưu, Lý Thập Di nhíu mày, tự hỏi có phải là ảo giác của mình hay không.
"Em còn chưa nghĩ ra, trước tiên ngồi xuống ăn sáng với em đi.
Mau lên!" Bạch Dụ thấy cậu vẫn không nhúc nhích nên lại gần kéo cậu ngồi xuống.
Lý Thập Di không còn cách nào khác đành ngồi xuống bàn ăn, Bạch Dụ bắt đầu nhiệt tình giới thiệu bữa sáng cho cậu, nhìn đống đồ ăn Trung Quốc và phương Tây trên bàn, Lý Thập Di có chút đau đầu, cậu không biết hiện tại là kiểu tình huống gì.
Bị ép phải nhét những món ăn với những cái tên đầy hoa mỹ vào bụng, Lý Thập Di có chút buồn bực, cảm giác đầy bụng khó chịu vô cùng.
Bạch Dụ vỗ vỗ bụng thỏa mãn, nói "A, em rốt cuộc cũng no rồi." Sau cùng cũng không quên quan tâm cậu, "Thế nào? Anh ăn no chưa? Ăn cũng ngon lắm đúng không?"
Lý Thập Di bất lực, không ngờ thiếu niên trước mắt lại có sức ăn lớn hơn cậu nhiều đến vậy, ăn nhiều như thế cũng không thấy thừa chút mỡ nào.
Ăn xong bữa sáng, Bạch Dụ lại đưa Lý Thập Di vào phòng ngủ, chỉ vào đống sách vở trên bàn, tự tin nói: "Giúp em làm bài tập!"
Lý Thập Di kinh ngạc nhìn trên bàn, sau đó lại nhìn hắn.
Bạch Dụ đột nhiên đỏ mặt, giọng điệu giả bộ hung dữ, "Nhìn cái gì mà nhìn, là bởi vì có quá nhiều bài tập.
Giáo viên quả nhiên là sinh vật đáng ghét nhất..."
Lý Thập Di cười nhạt không nói gì.
Cậu cầm bài tập lên xem xét, đó là dạng bài tập quen thuộc khiến cậu nhớ lại thời cấp 3 của mình.
Ngoại trừ nhàm chán ra thì cũng không có gì đặc biệt.
"Không nghĩ tới cậu đã là học sinh cấp 3 rồi đấy, thật sự không phải là học sinh cấp hai à?" Lý Thập Di nhìn vẻ non nớt của hắn, ai mà biết đối phương đang học cùng trường cấp 3 với cậu cơ chứ!
Nhưng cậu rõ ràng là giẫm phải vảy ngược của Bạch Dụ, nghe cậu nói vậy hắn dậm chân dậm cẳng, chỉ vào mũi mình nói: "Này, ý của anh là sao, nhìn em đây có