“Hoa quế cao đâu?” Chu Chu nhìn không thấy hoa quế cao, hướng cái mũi ngửi ngửi khắp nơi, vẫn không ngửi thấy hương vị ngọt ngào. Y vẫn không bỏ qua, túm lấy cánh tay Tô Phi Hồng lay lay. Cuối cùng Tô Phi Hồng bất đắc dĩ nói cho hắn, rằng không có hoa quế cao gì hết, vừa rồi đều là gạt hắn. Đại hoa trư rền rĩ một tiếng, nằm trên mặt đất không thấy động đậy gì nữa.
“Này, ngươi làm sao vậy?” Tô Phi Hồng lại càng hoảng sợ, nghĩ thầm không có khả năng như vậy mà tức chết chứ, trư có thể kích động đến thế được sao?? Cho tới giờ cũng chưa có nghe qua cái này, hắn đạp đạp đại hoa trư, nhưng chỉ đổi lấy hai tiếng rên rĩ vụn vặt.
“Hừ. Thì ra là đang cáu kỉnh sao?”. Tô Phi Hồng lại lắc đầu cười cười, một bên ung dung ngồi xuống, một bên chậm rãi nói: “Này, có biết là ngươi rất không có cốt khí hay không? Kỳ thực ta lừa ngươi như vậy, ngươi nhẽ ra không muốn ở một chỗ với ta, ngươi hoàn toàn được phép vung vẩy cái đầu, quay lại bên kia tiếp tục nằm sấp..”
Đại hoa trư lại hừ một tiếng, tỏ ra không đồng tình, khiến cho Tô Phi Hồng dở khóc dở cười: đầu heo này, lại là làm biếng rồi, nhưng đúng là, trư còn có có cốt khí của động vật sao? Còn lũ trư nuôi trong hậu viện, mỗi ngày đều phải nghe tiếng kêu thảm thiết của đồng bạn bị làm thịt, nếu mà nói có cốt khí, thì chẳng phải đã sớm tuyệt thực tự sát rồi hay sao? Kết quả chúng nó ăn vẫn cứ ăn, ngủ vẫn cứ ngủ, nếu không có như vậy, thì sao có được một lũ trư béo khoẻ béo đẹp thế kia? Đầu heo này tuy rằng đã thành tinh, nhưng một chút thông minh cũng không có, thì nói gì đến cái cốt khí ấy.
Đang muốn cười, chợt thấy Thu Thoan đi đến, trong tay bưng đến một cái thực hạp, đi tới gần mỉm cười nói: “Chủ tử, trù phòng vừa hấp ra hoa quế cao cùng mứt táo cao, chúng ta còn phối thêm ít mứt hoa quả...” Lời còn chưa dứt, chợt nghe dưới bàn “Ngao” một tiếng, tiếp theo một bóng đen dùng thế “thái sơn áp đỉnh” đánh tới, làm Thu Thoan sợ đến kêu lên một tiếng, nàng chưa kịp để thực hạp rời tay đặt xuống bàn, làm thực hạp bay một vòng trên không trung.
Vào đúng khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, chỉ thấy bóng đen hình dáng mập mạp bỗng nhiên quay lại bất thình lình hiện thành tư thế nghênh chiến từ đầu đến chân, dùng hai móng trước đón được thực hạp trước khi rơi xuống đất, từ trong miệng bóng đen phát sinh tiếng “Hừ” đầy hài lòng, Thu Thoan giá mới phát hiện thì ra bóng đen ấy là cái đầu heo yêu, không khỏi lại vừa bực mình vừa buồn cười, xoa xoa ngực kêu lên: “Ôi trời, hắn này là từ đâu nhảy ra vậy?”
Tô Phi Hồng đã cười đến thít bụng lại, một tay chống xuống bàn, không ngừng được vừa cười vừa nói: “Ha ha ha ha, thần trư bay lên trời, là thần trư bay lên trời, ha ha ha ha... Buồn cười đến chết ta mất...” Lời còn chưa dứt, chợt nghe Thu Thoan hừ một tiếng nói: “Chủ tử, ngươi còn ở đó cười, nhìn xem, bưng tới điểm tâm cho người lại bị trư yêu cấp ăn vào bụng hết, trư yêu này càng lúc càng lớn mật, người lại cứ như vậy sủng ái hắn, mặc hắn tuỳ ý làm bậy sao?”
Tô Phi Hồng hắng hai tiếng đứng dậy, động tác rất tiêu sái nhẹ nhàng vuốt tóc, dùng ngữ khí trẻ hư rất khoa trương nói: “Nghìn vàng khó mua nổi nụ cười, ta sống đã nhiều như vậy,