Thu Thoan nhịn cười gật đầu đáp ứng, chỉ trong thời gian phút chốc quả nhiên bưng lên rất nhiều điểm tâm hoa
quả.
Chu Chu tuy rằng đã bịt chặt cái lỗ tai, nhưng cái mũi lại vô cùng linh hoạt, vừa nghe tới mùi thơm, liền miệng cười vui vẻ chạy tới. Tô Phi Hồng nhanh tay nhanh mắt cầm lên mâm điểm tâm, hắn thấy Chu Chu vươn thẳng người lên được thật cao, dù sao cũng là yêu tinh, thế là nhẹ nhàng nhảy, nhảy lên đứng trên bàn, khí định thần nhàn nói: “Ta nói trư yêu, ngươi muốn ăn hoa quế cao sao? Vậy ngươi nên phải nói cho ta nghe, ta có đúng là rất anh tuấn rất tiêu sái rất vạn nhân mê hay không?”
Kỳ thực Tô Phi Hồng đương nhiên không có khả năng tự kỷ đến nước này, hắn bất quá…là thấy rằng chơi đùa với Chu Chu thật vui, không thể không chọc hắn được. Nhưng Chu Chu thân là yêu tinh ngốc nghếch nhất trên Vụ Ẩn Sơn, nhìn không ra cái ý định vô cùng bất bình thường này mà nghiêm túc suy nghĩ. Thế là hắn vô cùng thống khổ giao chiến nội tâm kịch liệt. Con mắt dò xét thẳng tắp hướng lên một bàn to điểm tâm thơm nức, ngực biết là nếu không đáp lại tốt, điểm tâm kia sẽ không thể đến miệng mà ăn, ngốc thật ngốc đấy, nhưng đạo lí này hắn vẫn nhìn ra được.
Đem móng trước cắn cắn trong miệng, một thanh âm hiện lên thuyết bên tai: “Chỉ cần hảo hảo nói tốt, lừa dối chút ít mà đồ vật gì đó thích ăn đều tới miệng, thực là quá tốt”. Nhưng…. lại một thanh âm khác hướng cái lỗ tai kia mà nói rằng: “Không được, Ngưu ca ca đã nói, là không thể dối, nói xạo là sẽ bị thiên lôi đánh”.
Kỳ thực khi đó vị Ngưu kia chỉ là muốn răn dạy cái bọn động vật nói xạo thành tính một chút, tỷ như xà tinh cùng thỏ tinh, lời nói dối từ miệng bọn họ đi ra, quả thực như nước chảy hoa khai vô cùng lưu loát, tự nhiên, không nghĩ tới hai vị chính chủ kia thì không chút lưu tâm để ý. Còn một kẻ thiên bẩm không có nửa điểm nói xạo như Chu Chu lại đem lời này mà đặt vào lòng, đồng thời vẫn nhớ cho tới bây giờ.
Cuối cùng Chu Chu đành nhìn ra bàn điểm tâm mà tuyệt vọng rơi nước mắt, hắn vẫn không thể làm trái lương tâm mà dối trá. Hắn lệ rơi đầy mặt – hình dạng khiến Tô Phi Hồng cười đến suýt lăn từ trên bàn xuống. Thế là Chu Chu vui vẻ kêu một tiếng, chặn ngang mâm điểm tâm sắp đổ, vui vẻ vung chân mà chạy vào trong viện.
Tô Phi Hồng tâm tình tốt, chợt nghe ngoài viện có người bẩm báo, thái hậu thỉnh hắn tiến cung một chuyến. Thế là hắn sau khi sai Thu Thoan cấp nhiều nhiều mâm điểm tâm bưng lên cho Chu Chu, liền tự mình thay đổi y phục, đi tới hoàng cung.
Khi tới được hoàng cung, đã thấy thái hậu ngồi ở Thừa Hiên điện chờ hắn, thấy hắn tiến đến, liền ra lệnh cho nha hoàn hai bên trái phải lui ra, lúc này mới tiến xuống cầm lấy tay hắn cười nói: “Con của ta, quyền hành ngày nay đều nằm trong tay con, trong triều đều là người của chúng ta, con rốt cục định chờ đến khi nào mới đăng cơ, ngồi lên đế vị, con có biết là ta đây nóng ruột lắm hay không?”
Tô Phi Hồng nhíu nhíu mày, thở dài nói: “Mẫu thân, ta và người đã nói qua nói lại nhiều lần vậy, phục quốc diệt vong rồi lại diệt vong, ngọn nguồn cũng chỉ tại tổ tiên lẩm cẩm của chúng ta thôi, ta hiện tại tuy rằng xử lý việc triều chính, nhưng ta không quan tâm tới ngôi vị hoàng đế. Lẽ nào người đã quên sao? Ca ca ta, hắn mới là chính tông hoàng thất thái tử của Tô Lý Quốc, hắn cũng là con của người..”
Thái hậu tức giận buông tay, bước nhanh đi tới phía trước cửa sổ, thân thể kịch liệt run lên một hồi, mới nức nở nói: “Phi Hồng, ngươi vừa nói cái gì, ngươi biết rõ mẫu thân ngươi tiến vào hoàng cung Tô Lý Quốc, dùng hết mọi tâm cơ để ngồi lên ngôi vị hoàng hậu, đều là vì mộng tưởng phục quốc của phụ thân ngươi, đều là vì giao Tô Lý Quốc cho người phục quốc đời sau nắm giữ, ngươi... ngươi biết rõ mẫu thân ngươi phải nhục nhã thế nào cùng gối cùng chăn với lão tặc kia, vô cùng dày vò thống khổ, ngươi vì sao còn muốn nhắc tới cái thứ vô liêm sỉ kia để mong lung đổ tâm ta, ngươi... Ta nói cho ngươi, ngôi hoàng đế ngươi không thích cũng phải làm, giờ đã đến lúc, mộng tưởng của ta và phụ thân ngươi tuyệt không thể để mất trong tay ngươi được.”
Tô Phi Hồng lại thở dài, đã nói đến vậy, cũng chẳng thể nói tiếp được nữa, hắn thực sự không tìm được cách đả thông tư tưởng cho mẫu thân, lẽ nào ái tình có thể mù quáng như vậy sao? Người yêu phụ thân, liền vì phụ thân mà hi sinh, tiếp cận bên người Tô Lý hoàng đế, cùng một kẻ mình không yêu thương mà khanh khanh ta ta ân ái, vì hắn sinh con đẻ cái. Mặt khác, nàng lợi dụng sức ảnh hưởng của mình với hoàng đế đưa phụ thân vào triều đảm nhận chức vị quan trọng, ngay sau khi hoàng đế chết, liền độc chiếm quyền hành Tô Lý Quốc, sau đó cùng phụ thân vụng trộm, sinh hạ chính mình. Đến khi phụ thân qua đời, bản thân vừa mới hiểu chuyện đã bị thái hậu tận lực ra sức bồi dưỡng, đem toàn bộ chính sự chuyển giao cho, mà đối với nhi tử kiachẳng khác nào kẻ hầu người hạ, chỉ kém chưa có hạ độc vào bát cơm của y nữa thôi.
Mẫu thân này, tình yêu của người sao lại cực đoan đến vậy? Tô Phi Hồng không hiểu, cũng không muốn đi