Dư Khinh chán đến chết nằm ở trên giường.
Đêm qua Vô Biên cuối cùng được đền bù tâm nguyện. Hai người đã thật sự kết hợp làm một thể. Nguyên lai cái loại chuyện này cũng không phải đáng sợ giống Hương Xá nói, tuy rằng Vô Biên sử dụng pháp thuật, nhưng hắn cũng nói, tác dụng của pháp thuật cũng hữu hạn, mấu chốt chỉ cần là hai người lưỡng tình tương duyệt, liền thể đạt được khoái cảm.
Dư Khinh nghĩ đến đây, không nhịn được có chút mặt đỏ tai hồn, nhớ lại cuối đêm qua, ngay cả mình cũng điên cuồng lên, chân chính chính là cá nước hoan ái không thể tự kềm chế, y liền nhịn không được đem mặt chôn trong bàn tay.
Vô Biên cùng Giang Thượng Hàn đã đi tìm người của Lê Vân Quan, cho nên lúc này trong phòng chỉ có một mình y. Dư Khinh cảm thấy có chút khát nước, gắng sức muốn xuống giường, liền thấy ngoài cửa có một lão đạo thong thả đi vào.
“Ngươi là ai?” Dư Khinh từ bản năng mà cảm thấy nguy hiểm, nhưng y nghĩ đến Vô Biên đã từng nói, nơi này đều có bố trí kết giới, trừ phi Lê Vân quan chủ đích thân tới, nếu không trên đời này không có người phá được, bởi vậy lại yên lòng.
“Ngươi chính là Dư Khinh?” Trên mặt lão đạo kia không chút biểu tình, nhìn Dư Khinh sửng sốt một chút, hắn biết mình đã tìm đúng người. Lập tức nói cũng không nói, tay áo vung lên, Dư Khinh liền cảm thấy một cơn chóng mặt ập đến, tiếp theo liền bất tỉnh nhân sự.
Sau khi tỉnh lại, dĩ nhiên là đã ở trong phòng xá của một chỗ hoàn toàn xa lạ. Không, không phải là phòng xá, nó càng giống là một sơn động hơn, giường đá bàn đá ghế cũng đá, quả thực đúng là cùng một màu.
Dư Khinh xoay đầu qua, bỗng nhiên liền thấy một lão đạo đang ngồi nhắm mắt trước mặt y, nhìn hắn cũng là râu cùng lông mi hoa râm, y đột nhiên tỉnh ngộ, chỉ vào đối phương hét lớn: “A, ta đã biết, ngươi chính là Lê Vân quan chủ đúng hay không? Vô Biên nói qua, chỉ có ngươi có thể xông vào kết giới đi.”
Lão đạo đột nhiên mở to mắt, tinh quang trong ánh mắt bắn ra bốn phía.
Bất quá Dư Khinh lại tuyệt không sợ hãi, quật cường cùng hắn đối mặt, một bên còn chế ngạo nói: “Uy, đừng trừng mắt nhìn, ngươi cũng đã có lỗ mũi trâu, chẳng lẽ còn muốn biến thành mắt trâu sao? Ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi a? Nói cho ngươi biết, người ta sợ rất nhiều, ta sợ người tốt sợ người lương thiện sợ kẻ yếu thậm chí ngay cả ánh mắt của tiểu miêu tiểu cẩu điềm đạm đáng yêu ta đều chịu không nổi, nhưng ta lại không sợ ác nhân xấu xa phá hoại gia đình tâm như thiết thạch…”
Nếu nói tới tài mắng chửi người thì Dư Khinh rất giỏi. Mà Lê Vân quan chủ đã nhập tu tiên chi cảnh, từ trước đến nay đều là tâm như nước chảy, lúc này cũng không chịu bị y mắng đến tâm phù khí táo, nắm tay nắm lên, thanh âm rắc rắc rắc liên tiếp vang lên.
Hành động của Dư Khinh là tự do, cho nên lúc này cả người y đều ngồi ở trên giường, nghe thấy tiếng khớp xương vang, không khỏi hoảng sợ, cúi đầu nhìn bàn tay lão đạo sĩ kia, rồi mới lại trừng cặp mắt to phong tình vô hạn, hét lớn: “Ngươi cho là nắm nắm tay thì ta sẽ sợ ngươi a? Nói cho ngươi biết, tay Vô Biên so với ngươi còn đẹp hơn, ngươi là một tiền bối, còn không sánh bằng một vãn bối, ngươi không biết dọa người à? A, ta đã biết, đây là báo ứng, ai biểu ngươi tâm địa xấu xa…”
“Câm miệng, còn dám nói thêm một câu, ta lập tức giết ngươi. Cùng lắm thì sẽ không đổi phản nghịch kia về.” Lời này Lê Vân quan chủ vừa nói ra, xem như chính thức thừa nhận thân phận Lê Vân quan chủ của mình.
“Giết ta?” Dư Khinh ngẩn ra, trong lòng lập tức hiểu được. Lão đạo này nhất định là không muốn cùng Bạch Vân sơn xá ngay mặt xung đột, có lẽ vì thực lực của bọn họ so với Bạch Vân sơn xá vẫn là kém một ít, một khi Giang Thượng Hàn không trở về, sẽ trở thành trò cười cho đạo gia khác.
Vì ngăn chặn tình huống này, hắn liền đê tiện đem mình bắt đến đây, so với một ngoại nhân như Giang Thượng Hàn, thì y là vợ của một đệ nhất cao thủ ở Bạch Vân sơn xá so ra quan trọng hơn, Bạch Vân sơn xá khẳng định sẽ trao đổi.
Dư Khinh nghĩ đến đây, tâm liền “Hồi hộp” một chút, thầm nghĩ tên Vô Biên kia, cho tới bây giờ đều xem ta rất nặng, ai biết vì ta, hắn còn có thể xem trọng đạo nghĩa thiên lý gì hay không? Giang Thượng Hàn cũng nhất định sẽ không ngồi xem ta vì hắn mà bị thương tổn. Đến lúc đó mặc kệ là Bạch Vân sơn xá đưa hắn đuổi về, hay là hắn tự trở về, đều không có kết cục tốt, Yên Lung cùng hai kỳ lân bảo bối cũng thảm.
Nghĩ đến đó, trong lòng không khỏi nóng như lửa đốt, đáng tiếc mình căn bản không có pháp lực, muốn từ giám thị của lão đạo này mà đào tẩu, quả thực là chuyện không thể nào.
Đang lúc khổ vô đối sách, bỗng nhiên chợt thấy một đám mây đen trên bầu trời bên ngoài, đúng là một cảnh tượng sơn vũ dục lai*. Y đột nhiên nhanh trí, nhớ tới một người.
_sơn (núi) vũ (mưa) dục lai (nổi lên).
Lê Vân quan chủ vừa mới nhẹ nhàng thở ra, cho là uy hiếp của mình hiệu quả, đúng lúc này, hắn lại nghe thấy Dư Khinh ở trên giường gào to: “Tu hành tổ sư gia a, ngươi ở trên trời có thấy hay không? Mấy đồ tôn nơi hạ giới của ngươi không để ý đạo nghĩa giang hồ, hắn bắt nhốt ta a, hắn còn muốn giết ta a…”
Không đợi Dư Khinh nói xong, chợt nghe chân trời vang lên một trận tiếng sấm. Tiếng sấm này không giống như tiếng sấm bình thường, mà là ầm ĩ không dứt, từng đợt từ không trung vang lên, ngay cả mây đen đều bị chấn động run rẩy.
Trên mặt Lê Vân quan chủ đột nhiên biến sắc, Dư Khinh cảm thấy mình đã đoán trúng, không khỏi cười ha ha nói: “Xem đi xem đi, tu hành tổ sư gia ở trên trời nhìn mà, ngươi có bản lĩnh tới giết ta a giết ta a…”
Y nói xong, cả người nhảy lên, từ trên giường nhảy xuống.Ha ha cười nhạo Lê Vân quan chủ. Chỉ thấy hắn tức giận đến râu cũng nhếch lên, phẫn nộ nói: “Ngươi… Ngươi nghĩ rằng ta không dám sao? Đây chính làngươi muốn chết…” Nói xong bổ tới một bàn tay.
Dư Khinh hoảng sợ, nghĩ thầm lão lỗ mũi trâu ngươi tới thật? Ngoài miệng không một chút rãnh rỗi, người hướng trên mặt đất lăn một vòng, trú lên như lợn chết: “Giết người, tổ sư gia a, Lê Vân quan chủ giết người. Hắn muốn giết một người thường không tấc sắt làm nghề y tích đức cứu vô số người a, ngươi bỏ mặc sao bỏ mặc sao…”
Trên mặt đất lăn nửa ngày, cũng chưa nghe động tĩnh nào, Lê Vân quan chủ yên lặng không nhúc nhích, cái Chưởng Tâm Lôi kia cũng không có động tĩnh. Dư Khinh sửng sốt, đình chỉ lăn lộn nhìn về phía sau, tròng mắt lập tức liền trừng lớn.
Chỉ thấy Chưởng Tâm Lôi kia duy trì hình dạng phát ra tia chớp màu lam, lại tạm dừng ở giữa không trung. Mà sắc mặt của Lê Vân quan chủ đứng ở một bên cũng khó coi, tới nỗi dùng văn chương cũng không thể hình dung.
“A, ha ha ha… Tổ sư gia hiển linh, tổ sư gia hiển linh, hắn không cho ngươi giết ta, hắn không cho ngươi giết ta…”
Dư Khinh đột nhiên từ trên mặt đất nhảy dựng lên, hoa chân múa tay vui sướng cười to. Kết quả động tác quá mạnh, làm y bị pháp thuật vô biên đánh vào chỗ hiểm đến đau đớn, đau đến nỗi khiến y “Ngao” hét thảm một tiếng.
Lê Vân quan chủ làm cho bị tiếng kêu thảm thiết như lợn chết kia dọa sợ. Tuy rằng hắn lần này dùng là thủ đoạn không quang minh lắm, nhưng hắn còn không có đê tiện đến nỗi dùng thuật đi giết một người bình thường. Nói sao cũng là nhân vật thái sơn bắc đẩu trong đạo gia, Chưởng Tâm Lôi hắn vừa mới dùng, kỳ thật bên trong cũng không có bao nhiêu năng lượng, chỉ là muốn hù dọa Dư Khinh, nhưng lại khiến y gào khóc thảm thiết như thế, tâm như nước chảy cũng chịu không nổi loại trống dài phóng đại này.
Chỉ bất quá hắn không nghĩ tới, Chưởng Tâm Lôi kia lại dừng lại giữa không trung. Điều này làm cho hắn kinh nghi bất định. Thầm nghĩ nếu như là hai lão tạp mao Thanh Phong cùng Minh Nguyệt kia, khẳng định liền hiện thân ra, huống chi, bọn họ tuy rằng lợi hại, có thể phá Chưởng Tâm Lôi, nhưng trăm triệu làm cũng không thể làm Chưởng Tâm Lôi duy trì hình thái dừng lại ở giữa không trung, này… Thực quả thực là tu vi thần cảnh, cũng không phải nhân gian có thể có, chẳng lẽ nói… Thật là tu hành tổ sư gia hiển linh sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng cũng không khỏi có chút sợ. Chợt nghe Dư Khinh lớn tiếng kêu thảm thiết, hắn hoảng sợ, tức giận nói: “Có chuyện gì? Cũng chưa oanh đến ngươi…” Lời còn chưa dứt, liền có một tiếng sấm ở trên đầu của hắn vang lên, đưa nửa câu sau của hắn đánh vào trong bụng.
Lôi này tới đột nhiên như vậy, lập tức Lê Vân quan chủ ngay cả tránh né đều không kịp, đầu như bị nổ tung, sắc mặt đen như đáy nồi. Bất quá cũng giống như lôi đã đánh Vô Biên trước kia, cũng không có bị thương tổn nào.
“A a a, tổ sư gia ngươi thật sự hiển linh, ta chỉ biết ngươi chắc chắn sẽ không để mặc tên vô lại này một tay che trời.” Dư Khinh nhảy lên lên, chỉ Lê Vân quan chủ hướng không trung ngoài cửa sổ hét lớn: “Nổ chết hắn nổ chết hắn, tổ sư gia, hỗn đản này rất xấu xa, nổ chết hắn đi, vì nhân gian trừ tai họa…”
Không đợi nói xong, trên đầy y cũng nổ một sấm. Thế là Dư Khinh cũng thành bộ dáng tóc xù mặt đen kia
“Tổ sư gia, tại sao hai người đều nổ a?” Dư Khinh ngơ ngác nhìn ngoài không trung cửa sổ hỏi: “Ta… Ta là người tốt a.”
“Bởi vì ta căn bản là không muốn giết ngươi. Bởi vì Giang Thượng Hàn cùng một con thần thú yêu nhau, vốn chính là cử chỉ nghịch thiên loạn luân, ta làm vốn không có sai.”
Lê Vân quan chủ vốn không phải người thiếu kiên nhẫn như thế. Thần kinh của hắn đã bị tu hành tổ sư gia ra tay dứt khoát kích thích đến, mới có thể đem lờ ở trong lòng rống lên.
“Ngươi không có sai? Ngươi không có sai sao tổ sư gia sao lại oanh ngươi? Chẳng lẽ bắt cóc ta đến uy hiếp Bạch Vân sơn xá, này không gọi là sai? Đạo lý đạo gia mà ngươi học chính là như vậy sao? Nhìn xem tính tình của ngươi hiện tại đi, còn không có sai. Chân ái mới không có sai, ngươi, cái tên không hiểu chuyện tâm như thiết thạch, không phải luôn tự cho là đúng nói mình không có sai.”
Nói về gào thế, Dư Khinh đương nhiên sẽ không thua cái lão lỗ mũi trâu làm y tức giận này. Luận tài ăn nói, Lê Vân quan chủ càng không phải là đối thủ của y, trong lúc nhất thời bị y làm nghẹn tại chỗ.
“Kia… Vậy ngươi cũng có sai, bằng không tại sao hội oanh ngươi?” Suy nghĩ nửa ngày, Lê Vân quan chủ cuối cùng nghĩ ra một lý do phản kích: “Ngươi bao che Giang Thượng Hàn, chính là sai.”
“Sao vậy có thể?” Dư khẽ hừ một tiếng, lại đi trở về trên giường ngồi xuống, nhàn hạ vuốt mái tóc rối bù của mình, một bên khinh miệt nhìn Lê Vân quan chủ: “Ta có sai ta liền thừa nhận, vừa rồi ta không nên vu hãm ngươi muốn giết ta, ta biết, ngươi muốn giết ta, một đầu ngón út hoặc một đoạn chú ngữ cũng đủ, không cần phải dùng Chưởng Tâm Lôi kia để biễu diễn. Cho nên tổ sư gia mới khiển trách ta là đúng, mới không phải bởi vì ta bao che Giang Thượng Hàn đâu.”
“Ngươi… Này chỉ là lời nói một phía của ngươi, hừ, ta không nghe ngươi ăn nói lung tung.” Lê Vân quan chủ phất ống tay áomột cái, khôi phục phong độ tiên phong đạo cốt như trước, bước đi thong thả đến ghế ngồi xuống, chẳng qua hình tượng vẫn có chút thê thảm.
“Cái gì kêu là ăn nói lung tung.” Dư Khinh bĩu môi: “Ngươi có biết ta là vợ Vô Biên đi? Tổ sư gia cũng biết. Dựa theo đạo lý của ngươi, hai nam nhân yêu nhau, chẳng phải cũng là nghịch thiên loạn luân sao? Chính là tổ sư gia chưa từng có chia rẽ chúng ta, các sư phụ sư phó ở Bạch Vân sơn xá cũng chưa từng có kỳ thị chúng ta. Chân ái vô địch, những lời này ngươi hiểu không?”
Trái tim Lê Vân quan chủ đáng thương lại bị kích thích mãnh liệt, ánh mắt của hắn trừng tới cực hạn, qua lâu mới lẩm bẩm nói: “Không… Không có khả năng,hai lão gia khỏa Thanh Phong Minh Nguyệt tuy hành vi luôn luôn phóng đãng, ta rất rõ tính bọn họ, nếu như nói bọn họ có thể chấp nhận ngươi, ta không sợ hãi, nhưng là… Ngươi nói tổ sư gia cũng biết chuyện hai người các ngươi, mà không có hành động nào, này… Điều này sao có thể…”
Hắn nói tới đây, bỗng nhiên tự giễu cười cười, hừ lạnh nói: “Suýt nữa bị tên giảo hoạt nhà ngươi lừa, tổ sư gia có thể tùy tiện tiếp xúc sao? Ngươi cho là ngươi cùng Vô Biên là ai? Ta sống nhiều năm như thế, tu vi đã nhập tiên cảnh, cũng chưa bao giờ may mắn gặp qua hắn, các ngươi bằng cái gì?”
“Thiết, nói ngươi còn không tin.”
Dư Khinh nhéo nhéo cằm mình: