Mây đen trên bầu trời chuyển động mấy vòng, bất quá bởi vì Dư Khinh đang yên lặng ở trong lòng cầu nguyện, cũng không có chú ý tới dị tượng này.
Mà trên thiên đình ở chín tầng mây kia, một lão đầu nhi đầu hoa râm đang mỉm cười nhìn Dư Khinh trong thủy kính, mà bên cạnh hắn, là một người trẻ tuổi anh tuấn.
“Thần Quân, ngươi xem coi thế nào? Đồ tôn của ta thật tinh mắt đấy chứ? Tiểu Dư Khinh này thật sự là rất đáng yêu, vừa rồi còn giống tiểu bát phụ* không ý tứ, hiện giờ đứng đắn lên, lại làm cho người ta cảm động.”
_tiểu bát phụ: bà tám chanh chua.
_TBD: đừng hỏi ta Thần Quân là ai a!!! ta cũng lần đầu nghe thấy thui. Sao chuyển ảnh nghe mùi ngược.
Thần Quân ở bên cạnh tựa hồ đang ở tự hỏi gì đó, nghe thấy tu hành tổ sư nói chuyện, mới phục hồi tinh thần lại, khẽ cười nói: “Đích thật là thập phần đáng yêu, chẳng qua ngươi cũng quá bất công, chỉ lo bảo toàn y, như vậy, hảo hảo xem Lê Vân còn không biết cũng bị y chỉnh thành thứ gì đâu.”
Tu hành tổ sư khoát tay, hoàn toàn thất vọng: “Có quan hệ gì, vốn là bọn họ không đúng trước, thế mà lại dám bắt cóc người thường uy hiếp Bạch Vân sơn xá, vậy mà bọn họ cũng nghĩ ra được. Để tiểu Khinh cho bọn hắn chút nếm mùi đau khổ cũng tốt. Ha hả, ta cũng có thể tưởng tượng, đại khái vài ngày sau, Giang Thượng Hàn sẽ có thể cùng con kỳ lân kia người có tình sẽ thành thân thuộc.”
Thần Quân trợn trắng mắt, hừ một tiếng nói: “Một cái là người, một cái là thú, mặc dù là thần thú có thể biến thành người hình, dù sao cũng thật không ổn, vậy mà ngươi còn ở nơi này cười đến vui vẻ.”
“Ha ha ha, cái gọi là nghịch thiên loạn luân, người khác không hiểu, ta và ngươi còn không rõ ràng sao? Cái gì kêu nghịch thiên, cái gì kêu loạn luân? Chỉ cần bọn họ thoải mái, nguyện ý đồng hội đồng thuyền cùng nhau gánh vác tất cả những gì sẽ phát sinh trong cuộc sống từ nay về sau, cùng người dưng có quan hệ gì đâu. Nếu là trước kia, ta có lẽ còn có thể rối rắm, hiện tại ta cũng đã hoàn toàn hiểu được…” TBD: đây là chân tình thắng thiên!! có tình là đuợc, mệt người khác nghĩ rỳ, ta vui vẻ là được.
“Đã thông suốt…” Thần Quân yên lặng niệm hai chữ này, rồi mới kính nể nhìn tu hành tổ sư gia một cái, cười khổ nói: “Ngươi thông suốt thật dễ dàng, so với ta dễ dàng hơn.”
“Kỳ thật cũng không khó, khó chính là rất nhiều người không dám nhìn thấu.” Tu hành tổ sư gia cũng khôi phục nghiêm túc vẻ mặt, nhìn Thần Quân chân thành tha thiết nói: ” Khúc mắc nhiều vạn năm, ngươi hiện giờ còn không chịu cởi bỏ sao? Chẳng lẽ thế còn phải chờ tới đối phương hôi phi yên diệt, rồi mới hối hận cũng hối không được? Khi đó ngươi sẽ hạnh phúc sao? Chính ngươi hãy tự hỏi mình, năm tháng ngân nga như thế, đã qua bao nhiêu vạn năm chúng ta đều không rõ lắm, ngươi có từng bao giờ quên hắn?” TBD: ạc nhiều vạn năm, vạn năm chã là gì trong cs thần tiên vô hạn, nhưng cũng vì là vô hạn nên nỗi khổ cũng vô hạn nha……Mà LVQ kia thật xui, chọc nhằm pé thụ hung nhất trong hệ liệt này. Đáng đời =))))
Thân hình Thần Quân chấn động, cũng không chịu tiếp lời. Tu hành tổ sư cũng không tiếp tục nói với hắn, vẫn quay đầu lại nhìn Dư Khinh ở trong đạo quan đang hăng hái trù tính kế hoạch tự cứu.
Dư Khinh nào hay biết trên bầu trời có vị tu hành tổ sư gia đang cùng một vị Thần Quân nhìn y a, y càng không biết, cũng bởi vì những lời của y, mà đã hạ một hạt mầm nho nhỏ tại trong lòng của Thần Quân kia, đê cuối cùng sau vạn năm̉ khiến hắn hiểu thấu đáo đạo lý, giành được một đoạn nhân duyên mỹ mãn. Đương nhiên, những điều này hãy nói sau. TBD: tỷ mau sáng tác lẹ a.
Lê Vân quan chủ kia nén giận, vất vả lắm mới khiến các đầu bếp làm ra các món ăn mà Kinh Khinh yêu cầu. Lê Vân Quan tuy rằng giàu có, nhưng bởi vì người tu đạo luôn thanh tâm quả dục, cho nên ẩm thực y phục từ trước đến nay đều thập phần mộc mạc, các đầu bếp kia cùng lắm chỉ biết một chút thức ăn cơ bản mà thôi, hiện giờ quan chủ ra mệnh lệnh, mọi người đành phải vất vả tập họp lại một chỗ, bận bịu một canh giờ, mới làm ra được một bàn rượu và thức ăn.
Dư Khinh còn không quá vừa lòng, bóc móc rất nhiều thứ, rồi để người ta đưa đến phòng bếp thúc giục các đầu bếp cải tiến. Không chỉ có như thế, y ỷ vào có tu hành tổ sư bảo vệ cho y, ở trong Lê Vân Quan nhảy lên nhảy xuống, chơi đến bất diệc nhạc hồ*, đem này bọn đạo sĩ một lòng tu đạo chỉnh đến kêu khổ thấu trời, không đầy hai ngày công phu, mọi người, kể cả Lê Vân quan chủ, đã bị y tra tấn đến tiều tụy không chịu nổi.
_bất diệc nhạc hồ: không còn gì vui hơn.
Chiều ngày thứ ba, Lê Vân quan chủ dưới sự khóc lóc kể lể cùng thỉnh cầu của phần đông đệ tử, cuối cùng đưa ra một quyết định gian khổ, hắn đi vào trong phòng Dư Khinh, thực thành khẩn nói với y: “Ta đã không còn muốn dùng ngươi để uy hiếp Bạch Vân sơn xá, giờ sẽ đưa ngươi trở về đi.”
Dư Khinh đang ở một bên ngặm chân gà một bên đọc sách, vừa nghe lời này, lập tức liền nhảy xuống giường, hét lớn: “Điều này là sao chứ? Vô Biên cùng Giang Thượng Hàn không phải còn chưa tới sao? Ta nhất định phải đợi bọn họ đến, rồi mới giáp mặt hảo hảo giáo dục các ngươi, giảng giải đạo lý cho các ngươi, cho các ngươi hiểu được đạo lý người có tình sẽ thành thân thuộc. Ngươi hiện tại muốn ta đi? Không phải bỏ vở nửa chừng sao?”
Lông mi của Lê Vân quan chủ giật gật, thực hận không thể một Chưởng Tâm Lôi đem tên lanh lợi này đốt thành tro. Nhưng có tu hành tổ sư gia cố tình che chở, căn bản không có cách xuống tay, hắn âm thầm thở dài vài cái. Đó cũng là nguyên nhân mà bây giờ hắn đối với Dư Khinh vừa sợ vừa hận.
“Ngươi vẫn là không nên nán lại ở chỗ này. Giang Thượng Hàn kia, ta sẽ đem hắn trục xuất sư môn, từ nay về sau hắn cùng ai lui tới, Lê Vân Quan chúng ta cũng mặc kệ. Cho nên ngươi có thể yên tâm, ta đây sẽ đem ngươi đưa trở về.” Lê Vân quan chủ đời này cũng chưa từng phải nén giận như thế, buồn bực tới muốn hộc máu.
“A? Trục xuất sư môn? Không nên không nên, ta nói rồi, phải cho các ngươi hiểu được đạo lý người hữu tình sẽ thành thân thuộc a, bằng không sau này lại có loại chuyện này phát sinh, các ngươi lại dùng thủ đoạn mãnh liệt tàn nhẫn như vậy để giải