Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Quả nhiên vẫn còn quá sớm chưa có cửa hàng điểm tâm nào mở, nhưng tiệm này đã phục vụ khách từ sáu giờ mười lăm phút, vài cô chú công nhân vệ sinh môi trường ghé mua bánh bao vội vã vừa đi vừa ăn.
“ Bác gái, cho cháu một cái bánh bao, một ly sữa đậu nành. Bánh bao loại ba đồng một cái nhé.” Lâm Thanh Hoà nói.
Bác gái chủ quán trả lời, rất nhanh đồ ăn được bưng tới. Một cái bánh bao lớn nóng hổi cùng một ly sữa đậu nành.
Nửa năm trước, cô tình cờ đi ngang qua đây phát hiện ra quán điểm tâm này. Bà chủ cửa hàng là người địa phương, có ba căn nhà cho thuê. Theo giá thị trường, một căn hộ chung cư mini như của cô có giá một ngàn một tháng, không bao gồm phí điện, nước, mạng internet.
Như thế tính rẻ cũng phải sáu bảy trăm đồng một tháng, nhân với ba căn nhà. wow?! Bác gái này chẳng cần làm gì chỉ ngồi chơi không cũng có một khoản đủ lo cho cả gia đình rồi.
Nhưng cả nhà bác gái chẳng ai chịu ngồi yên cả, hai vợ chồng cùng con dâu trưởng mở cửa hàng điểm tâm, buôn bán rất phát đạt.
Không những vệ sinh sạch sẽ mà hơn thế nữa bánh bao đặc biệt to. Chỉ với giá ba đồng tiền một cái, bên trong nhân có thịt, trứng gà, bắp cải. Hương vị rất ngon và quan trọng là bao no !
Lâm Thanh Hoà không phải người ăn ít nhưng chỉ cần một cái bánh bao của tiệm này là no căng bụng. Chính vì điều này mà cô không ngại cất công lái xe từ xa tới đây.
Hai ngày trước Lâm Thanh Hoà thực sự suy nghĩ không thông, mơ mơ màng màng nửa tin nửa ngờ, không gian riêng là cái quỷ gì, xuyên qua không gian khác là chuyện đùa gì?
Do dự hai ngày, tới hôm nay cô đã nghĩ thông suốt rồi, gì thì gì cứ phải chuẩn bị cho tốt mọi thứ trước đã, không tới lúc thật sự phải xuyên đến địa phương quỷ quái kia sẽ không tránh được vội vàng hấp tấp quên trước thiếu sau.
Đúng là kêu trời, trời không thấu. Kêu đất, đất chẳng hay !
Không biết chỗ đó có nấu cơm không nhỉ, mấy cái bánh bao bao lớn bao ngon bao no này xem ra có vẻ hữu ích đây!
“ Bác gái, hôm nay còn bao nhiêu cái bánh bao? Tay nghề của bác thật xuất sắc nha, công nhận ăn ngon thật, cháu muốn mua mang về cho đồng nghiệp.” Lâm Thanh Hoà lấy giấy lau miệng, hỏi chủ quán.
Bác gái cười nói: “ Còn nhiều, nhưng cháu mua nhiều hay ít thì giá vẫn vậy à, bác gái không tính rẻ cho cháu được đâu, nhà bác bán cái này lời lãi không đáng bao nhiêu.”
Cửa hàng này trước giờ kinh doanh rất tốt, trong tiệm luôn làm sẵn số lượng bánh đáng kể. Hơn nữa lúc trước cũng có công trường tới đây đặt hàng số lượng lớn nhưng giá cả vẫn vậy không thay đổi. Mặc kệ khách mua nhiều hay ít thì tới cuối ngày vẫn vậy chẳng còn dư lại một cái bánh nào.
Khách mua số lượng lớn như Lâm Thanh Hoà chẳng phải là hiếm.
“ Bác gái, bác còn bao nhiêu bán cho cháu hết đi, hôm nay cháu lái xe tới, có thể để bánh ở phía sau xe.” Lâm Thanh Hoà lại nói tiếp: “ Bác gái xem xem tính rẻ cho cháu chút đỉnh đi mà? Cháu mua hết đồng nghĩa với việc hôm nay nhà bác dọn hàng sớm, nghỉ ngơi sớm, coi như đỡ vất vả một ngày nha.”
Bác gái thấy cô có vẻ không phải nói giỡn, liền nói: “ Đợi chút, bác vào nhìn xem còn bao nhiêu cái.”
Rất nhanh bác gái đi ra thông báo: “Hôm nay làm không ít, ba trăm cái, cháu muốn mua bao nhiêu?”
Lâm Thanh Hoà không khỏi hụt hẫng: “ Chỉ có ba trăm cái thôi ạ?”
Bác gái cười ha hả nói: “ haha, tiểu cô nương này tuổi không lớn mà khẩu khí không nhỏ nha, ba trăm cái không phải là ít. Một thanh niên trai tráng nhiều nhất cũng chỉ ăn được ba cái bánh bao nhà ta thôi đó.”
Lâm Thanh Hoà cười cười: